Tiết di nương hít sâu một hơi, nước mắt rớt đến càng hung.
“Chính là Thư gia thâm gia đại trạch như vậy, lại không chấp nhận được nhất là độc sủng như vậy tồn tại. Ta một cái di nương, không tiền không thế không chỗ dựa, người khác đều đang như hổ rình mồi, ta có thể làm sao bây giờ? Ta là người lớn còn đỡ, nhưng A Dư vẫn là cái hài tử, đại phu nhân cũng vậy, những di nương khác cũng thế, xem A Dư không vừa mắt, trực tiếp muốn mạng nàng đều có khả năng.”
Tiết di nương đại khái cũng là cảm thấy người Lộ gia đều từ nông thôn đến, không có kiến thức gì, liền đem Thư gia hình dung thành giống như đầm rồng hang hổ, tuy rằng Thư gia cũng xác thật không phải chỗ tốt gì.
“Cho nên ta chỉ có thể để nàng rời xa đại lão gia, chỉ cần đại lão gia không sủng A Dư, nàng sẽ có thể an toàn hơn rất nhiều. Nhưng như này cũng không thể đánh mất ác ý của người Thư gia. Ta cũng là không có biện pháp, ta vốn không được thông minh, không thể nghĩ được biện pháp tốt hơn, cũng chỉ có thể để nàng ăn mặc rách nát, ăn cũng ăn không tốt, người trở nên nhỏ nhỏ gầy gầy, những người khác thấy nàng lớn lên khó coi cuộc sống lại quá khổ, liền sẽ không ghen ghét nàng.”
“Tuy rằng biện pháp không tốt lắm, nhưng đã thành công. Thật sự, A Dư mấy năm nay ở Thư gia cảm giác tồn tại rất yếu, vài vị cô nương đều tranh đấu gay gắt, nhưng các nàng cũng chưa đem A Dư để vào mắt. Ta liền nghĩ, chờ A Dư bình bình an an lớn lên cập kê, lại tìm cho nàng việc hôn nhân tốt chút, nàng sẽ có thể thoát ly Thư gia.”
Tiết di nương lau một phen nước mắt, “Ai biết, ai biết Thư gia lại xảy ra chuyện, A Dư cũng bị liên lụy lưu đày tới nơi này. Cũng may nàng thông tuệ có thể đảm đương, về sau cuộc sống rốt cuộc có thể tốt lên. Chỉ là nàng rốt cuộc không thể hiểu cho ta, nhiều năm khúc mắc, làm nàng đối với ta hiểu lầm rất sâu.”
“Ta cũng không trông cậy vào nàng tha thứ ta, cho dù ước nguyện ban đầu của ta là bảo hộ nàng, nhưng làm nàng khi còn nhỏ bị không ít tội lại là sự thật. Ta hôm nay tới tìm ca tẩu, cũng không vì cái gì khác, chỉ muốn thỉnh cầu các ngươi, về sau yêu thương nàng thật nhiều, chỉ cần nàng sống tốt, ta cũng không uổng công.”
Tiết di nương đều phải bị chính mình nói đến cảm động, nàng nước mắt là thật sự đang chảy ào ào, nhìn như là xác thật thương tâm muốn chết lại không nỡ.
Nhưng Lộ Nhị Bách cùng Nguyễn thị lại không có động tĩnh gì.
Tiết di nương nhịn không được ngẩng đầu, sau đó liền nhìn đến một cây gậy đánh lại đây.
Tiết di nương kinh hãi, nhanh chóng chạy trốn sang bên cạnh.
“Tẩu tử, ngươi làm gì vậy?”
“Đừng gọi ta tẩu tử.” Nguyễn thị xem như tìm được cây gậy tiện tay rồi, nàng hốc mắt muốn nứt ra nhìn Tiết di nương, “Ngươi cũng không cần phải nói ngươi có cái nỗi khổ gì, có chuyện gì khó xử, nếu ngươi thật không có bản lĩnh bảo vệ tốt nữ nhi của ta, lúc trước liền không cần mua nàng a. Ngươi nếu không mua nàng, nàng còn yên ổn ở tại bên người chúng ta, sống những ngày tháng được cha mẹ yêu thương.”
Nguyễn thị càng nói càng kích động, gậy gộc trong tay thẳng tắp chỉ vào nàng, “Nếu không phải ngươi, nhà của chúng ta cũng sẽ không ly tán nhiều năm như vậy. Một nhà chúng ta rơi vào nông nỗi như vậy, đầu sỏ gây tội chính là ngươi. Ngươi đừng cùng ta nói mấy chuyện vớ vẩn ấy, ta nghe không hiểu, ta chỉ biết, ngươi mua nữ nhi của ta, ngươi còn bạc đãi nàng.”
Nàng nói liền xông lên, đổ ập xuống đánh tới Tiết di nương.
“Ngươi còn có mặt mũi khóc, ta cũng chưa khóc, ngươi có cái tư cách gì mà khóc?”
Kỳ thật Nguyễn thị cũng không biết Tiết di nương cụ thể đã làm những gì với Thư Dư, bọn họ trước kia cũng không dám hỏi, sau lại là không cần hỏi cũng ít nhiều có thể đoán được A Dư khi còn nhỏ không tốt, nếu không nàng như thế nào sẽ đối với người Thư gia không có sắc mặt tốt như vậy.
Nhưng cho dù không biết những việc Tiết di nương đã làm, nhưng nàng mua A Dư, cũng đã cũng đủ tội lớn ngập trời.