TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 832: Rời Khỏi Nơi Lưu Đày

Huyện thành bên kia cũng náo nhiệt, tin tức Thư Dư trở thành hương quân được lan truyền nhanh chóng, cứ việc nàng cũng không ở huyện thành, thậm chí đại bộ phận đều không quen biết nàng, nhưng vẫn có không ít người tới cửa bái phỏng.

Hàng xóm láng giềng thì không nói, ngay cả đối thủ cạnh tranh ngày thường cùng Nguyễn thị bày quán đều tới cửa.

Cũng may Thư Dư ai cũng không quen biết, dứt khoát trốn tại Mạnh gia cho thanh tịnh.

Người Hội Phong tiêu cục cũng tới, thậm chí chủ động đưa ra ý kiến muốn hộ tống bọn họ đi Đông An phủ, nhưng mà Lộ Nhị Bách uyển chuyển từ chối.

Người Lộ gia ở bên này mua chút đặc sản, hiện giờ bọn họ có ba chiếc xe, hai chiếc xe la, xe của Mạnh Duẫn Tranh là xe ngựa, vẫn là có thể chứa được không ít đồ.

Chờ đến khi hết thảy đều chuẩn bị ổn thoả, người một nhà lúc này mới tính toán khởi hành.

Sáng sớm ngày đó, Thư Dư đi đến huyện nha gặp qua huyện lệnh đại nhân.

Huyện lệnh đối với nàng rất là hữu hảo, còn chuẩn bị cho nàng một phần lễ vật, Thư Dư nói cảm tạ, người một nhà lúc này mới xuất phát rời khỏi huyện thành.

Vừa đến ngoài thành, liền thấy cửa thành đứng không ít người hướng về phía bọn họ phất tay.

Ba người nhà Phương gia, năm người Mã Lộc, cả nhà Hứa gia, còn có hai huynh muội Trương gia, một nhà Vương Trường Đông, nhóm tiêu sư của Hội Phong tiêu cục, cùng với một số người cùng Lộ gia quan hệ không tồi đều lại đây tiễn bọn họ.

Lần từ biệt này, sợ là thật sự khó gặp lại nhau.

Đại Hổ là người đầu tiên đỏ hốc mắt, Hứa Chấn Sinh cũng bay nhanh chạy tới, hai tiểu huynh đệ ôm nhau, nhỏ giọng nói chuyện, trao đổi lễ vật lẫn nhau.

Không bao lâu, Phương Hỉ Nguyệt cũng hồng con mắt chạy lên đây, “A Dư, chúng ta chuẩn bị cho cô một ít thịt khô cùng nấm rau khô, các ngươi mang ở trên đường ăn. Cô…… Cô phải bảo trọng, nếu như có cơ hội, lại trở về nhìn xem chúng ta.”

Thư Dư vỗ vỗ nàng, “Sẽ, khẳng định sẽ có cơ hội. Cô có rảnh thì nhìn qua sách biết chút chữ, mấy nữa có thể viết thư.”

“Ân.”

Phương Hỉ Nguyệt nói xong, những người khác cũng sôi nổi tiến lên.

Vương Trường Đông là người cuối cùng lại đây, hắn thần sắc có chút kích động.

Vào ngày hôm qua, hắn đi huyện nha một chuyến. Huyện lệnh đại nhân chính miệng nói với hắn, bảo hắn ở trong số những quan sai thôn trang tuyển một người tiếp nhận chức vụ hắn, mà hắn về sau thì ở huyện nha làm việc.

Vương Trường Đông tối hôm qua hơn nửa đêm còn không ngủ, lúc này phía dưới hốc mắt còn có quầng thâm.

Hắn biết, có thể có hôm nay, hoàn toàn là nhờ phúc của Thư Dư.

Cho nên Thư Dư phải đi, hắn cũng chuẩn bị một bao đồ lớn, “Ta cũng không có thứ gì quý giá cả, một chút tâm ý, ngươi thu đi.”

Thư Dư nhìn cái bao căng phồng trước mặt, cũng không chối từ, “Đa tạ.”

Thời điểm không còn sớm, lại trì hoãn nữa sẽ đến buổi trưa.

Vương Trường Đông dẫn đầu lui một bước ra phía sau, nói với những người khác, “Được rồi, đưa đến đây thôi, nhường đường cho hương quân xuất phát, nếu không đêm khuya sẽ không kịp dừng chân.”

Kỳ thật theo kịp, Thư Dư đêm nay tính toán ở lại trạm dịch.

Hầu thị sợ là còn không biết tin tức nàng phải rời khỏi, trước khi đi, dù sao cũng phải đi xem mẹ con các nàng mới được.

Người tiễn đều thối lui vài bước, xe Lộ gia bắt đầu chậm rãi hướng về phía trước.

Hứa Chấn Sinh mắt thấy xe càng đi càng xa, lập tức nhấc chân lộc cộc đuổi theo phía sau, dùng sức quơ tay cùng Đại Hổ từ biệt.

Sau đó mấy người Phương Hỉ Nguyệt, La Thanh cũng chạy theo vài bước, mắt thấy xe không còn bóng dáng mới ngừng lại được.

“Thật sự đi rồi.” Vương Trường Đông lẩm bẩm.

Tuy rằng đã qua vài ngày, nhưng hiện tại hồi tưởng lại vẫn cứ cảm thấy như đang nằm mơ vậy.

Hắn đứng ở tại chỗ hồi lâu, thở dài một hơi, “Được rồi, về đi.”