“Lang băm, trả mạng cho nương ta.”
Tay nam tử hơi hơi phát run, nhưng vẫn kiên định dùng sức đi phía trước múa may.
Dao nhỏ lóe hàn mang, thẳng tắp đâm tới lão đại phu phía trước.
Lão đại phu tuổi lớn, tránh né không kịp, trực tiếp bị xiên một đao.
Nhưng mà nam tử còn không chịu bỏ qua, rút đao ra lại đâm một đao nữa.
Tam Nha đang đứng ở bên cạnh cái bàn, khi con dao rút ra mang theo máu màu đỏ tươi, có vài giọt liền bắn vào trên mặt nàng.
Tiểu cô nương cả người đều ngốc.
Thư Dư khoảng cách nàng phải tầm năm sáu mét, thấy thế đại kinh thất sắc, “Tam Nha!!”
“A……” Hiện trường tức khắc vang lên tiếng thét chói tai, người bệnh bên cạnh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, theo bản năng xô đẩy bỏ chạy ra bên ngoài.
Vừa đẩy, liền có mấy người trực tiếp đẩy đến trên người nam tử cầm đao kia.
Nam tử vốn còn muốn tiếp tục đâm vào lão đại phu, lúc này ngược lại đâm không đến. Hắn thẹn quá thành giận, oán hận những người này ngăn trở hắn báo thù, xoay người liền đâm vào những người bên cạnh.
Lần này vài người đứng ở bên cạnh hắn đều bị thương, hiện trường càng thêm hỗn loạn.
Tam Nha vóc dáng nhỏ, bị xô đẩy đến không đứng vững được, xoạch một cái té ngã xuống đất.
Nhưng cũng bởi vậy, ngược lại cái đao từ trên đỉnh đầu nàng múa may qua, làm nàng tránh thoát một kiếp.
Thư Dư bị dọa đến tâm đều phải nhảy ra ngoài, nàng muốn đi tới, lại bị người chen chúc căn bản không đến gần được. Rõ ràng khoảng cách chỉ vài bước chân, lại phảng phất như cách cả lạch trời.
Mắt thấy Tam Nha vóc dáng nho nhỏ ở giữa đám người thiếu chút nữa bị dẫm xảy ra chuyện, nàng căn bản không rảnh lo người khác, dùng sức trâu đá văng người đang chặn trước mặt ra, rốt cuộc đi đến trước mặt Tam Nha.
Đẩy ra người bên cạnh, Thư Dư một tay ôm lấy Tam Nha, vội vàng hỏi, “Tam Nha, có việc gì không?”
Khi nói chuyện, nhanh chóng ôm người lên muốn đi.
Ai biết kẻ cầm đao kia sau khi làm bị thương mấy người, chung quanh nhất thời không ai dám tiến lên, biến thành chân không mảnh đất. Y quán này thật ra có hộ vệ, nhưng lúc này đều bị những người bệnh khác muốn chạy ra chen đến không di chuyển được.
Nam tử thấy không ai trở ngại mình, lại muốn đi tìm lão đại phu ngã trên mặt đất, tiếp tục hành hung.
Thư Dư vào giờ phút này ôm Tam Nha muốn đi, ngược lại chắn trước mặt nam nhân này.
Nam tử đã giết đỏ cả mắt rồi, cũng mặc kệ người trước mặt là ai, cầm đao muốn đâm về hướng Thư Dư.
Tam Nha mở to hai mắt, “Nhị, nhị tỷ!!”
Thư Dư đột nhiên vừa nghiêng đầu, trong tay còn ôm Tam Nha, một chân đã bay nhanh đạp ra ngoài, trực tiếp đá về phía cái tay đâm tới của nam nhân.
Cổ tay nam tử ăn đau, cầm đao không nổ, rớt trên mặt đất văng ra ngoài hai mét.
“Ngươi, ngươi cũng tới gây trở ngại ta, ta giết ngươi.” Nam nhân đỏ ngầu đôi mắt, không có đal hắn còn có nắm tay, trước mặt một cái tiểu cô nương ôm hài tử hắn căn bản không thèm để ở trong mắt.
Thư Dư mặt lạnh lùng, vào lúc hắn xông tới hơi hơi lấy đà, quay đầu lại là một đạp.
Bởi vì trong lòng ngực còn ôm Tam Nha, Thư Dư hành động ít nhiều gì cũng chịu hạn chế, nam tử chỉ là lảo đảo lùi lại, không có bị đạp ngã.
Hắn sau khi đứng thẳng lại xông tới, Thư Dư phiền, quay đầu hướng về phía người hô, “Trong tay hắn cũng không có đao, còn không đem người bắt lấy.”
Người một bên đột nhiên phản ứng lại, đúng vậy, trong tay hắn không có hung khí vậy bọn họ còn sợ cái gì?
Tức khắc liền có ba năm nam nhân xông tới, chắn trước mặt Thư Dư, ba chân bốn cẳng đem nam nhân khống chế được dùng dây thừng trói lại, còn có người chạy nhanh lấy đi cây đao kia.