Mọi người kinh ngạc, ngay cả lão thái thái đều nhíu mày hỏi, “Ngươi làm gì vậy?”
“Nương, chúng ta hôm nay đi nhà đại bá, không phải tặng gạo và mì lương thực sao? Giữa trưa mới ăn một bữa, còn dư lại không ít, đại tẩu muốn một mình đều độc chiếm, ta khẳng định không thể để nàng ta làm loại chuyện này đúng không, cho nên ta thừa dịp nàng ta không chú ý, đem phần dư lại đều khiêng vào bên trong xe la rồi.”
Lương thị nói lời này còn một bộ hiên ngang lẫm liệt bộ, đặc biệt có nắm chắc.
Nếu nàng không đem mấy thứ này khiêng ra cửa bê lên trên chiếc xe la bên ngoài kia tính toán mang về nhà mình, khả năng sẽ càng có sức thuyết phục hơn một chút.
Lão thái thái duỗi tay chỉ chỉ nàng, “Ngươi cùng tức phụ lão đại cũng chẳng khác gì nhau, chưa thấy qua các ngươi đồng lòng như vậy bao giò, tóm được ta cái người làm nương này mà kéo, còn ăn không hết lấy mang đi.”
Lương thị nhanh chóng bò lên trên xe la, đối với Lộ Tam Trúc vẫy vẫy tay, “Chạy nhanh, nương đều nói thời điểm không còn sớm, còn không mau trở về?”
Lộ Tam Trúc lập tức bế hai đứa nhỏ lên xe, đem cả nhà Lộ Tứ Hạnh cũng đuổi lên, lôi kéo dây cương liền đi.
Lương thị lúc này mới nhô đầu ra nói với lão thái thái, “Nương, ta không có kéo một mình nương, so sánh với nhà mẹ đẻ ta thì, ta đối với nương hiếu thuận hơn nhiều.”
Lão thái thái cởi giày muốn ném qua, chưa thấy ai mà không biết xấu hổ như vậy, đồ nhà mẹ đẻ nhà chồng đều ôm hết về nhà mình, còn không biết xấu hổ mà lấy ra so sánh.
Thư Dư dở khóc dở cười ngăn bà lại, “Bà nội, bà bình tĩnh một chút, tam thẩm tính tình kia bà lại không phải không hiểu biết, cùng nàng tức giận không đáng giá.”
“Ta thay cha mẹ nàng càng cảm thấy không đáng giá, sinh ra một cái khuê nữ không biết xấu hổ như vậy. Cháu không biết đâu, lần trước nàng khó được xách một cân thịt về nhà mẹ đẻ, cha mẹ nàng đều thiếu chút nữa cảm động phát khóc, lúc trở về nhét cho nàng một sọt đồ ăn tươi mới. Lòng tốt đối với nànd kia thật là thà cho chó ăn, sớm biết thế đã không chuẩn bị cho nàng những cái đặc sản đó.”
Đúng vậy, đặc sản.
Lộ gia từ Tây Nam trở về, chẳng những ở Lâm Chương phủ mua không ít đặc sản địa phương, ven đường nhìn thấy thứ hiếm lạ hiếm thấy cũng đều mua lại đây. Ba nhà thân thích mỗi nhà phân ra một phần, ai cũng không tay không.
Lúc trước cho đại phòng một phần buổi sáng lúc ấy liền đưa qua, mặt khác mới vừa rồi cũng đều dọn tới trên xe la. Bởi vì phu thê lão Tam không đáng tin cậy, lão thái thái liền công đạo Lộ Tứ Hạnh một tiếng.
Ai biết Lương thị sẽ không đáng tin cậy nông nỗi này, thật là hối hận đem vài thứ kia cho nàng.
Trong xe Lương thị lúc này cũng phát hiện phía sau xe la nhiều ra vài cái bao tải, thế cho nên mấy hài tử đều chen chen chúc chúc ở một bên, trong xe lập tức chật chội hơn rất nhiều.
Lương thị cảm thấy kỳ quái, “Đây là cái gì?”
Lộ Tứ Hạnh buồn cười nói, “Tam tẩu, đây là đặc sản nương cùng nhị ca bọn họ từ Tây Nam mang về cho chúng ta, hai nhà chúng ta mỗi nhà một phần.”
Lương thị đôi mắt đều sáng, “Đều có gì? Ta nhìn xem.”
Xe la xóc nảy một chút, Lộ Tứ Hạnh vội đỡ lấy nàng, “Chờ trở về lại xem đi, ngươi trước ôm lấy Bảo Nha, miễn cho té ngã.”
Lương thị chỉ có thể lui trở về, đôi mắt lại thường thường liếc qua, ở trong lòng âm thầm đếm số lượng bao tải.
Người hai nhà đều đi rồi, nhị phòng lúc này mới an tĩnh lại.
Thư Dư cũng rốt cuộc có thể đánh giá sân viện mà bọn họ hiện giờ ở, lần này sân có bốn gian phòng, trừ một gian thư phòng nhỏ ra, ba gian khác đều lớn hơn so với chỗ sân ban đầu thuê kia một chút.
Thư phòng nhỏ thì cho Đại Hổ ở, ở bên trong kê một chiếc giường nhỏ, hắn đọc sách nghỉ ngơi đều thuận tiện.
Người một nhà đều mệt mỏi một ngày, lập tức liền sớm thu thập ngủ ngon.