Đại Nha trước kia không có bằng hữu nào, trước khi nàng xuất giá tuy cũng có cùng mấy cô nương trong thôn giao hảo, nhưng trong nhà nàng việc nhiều, mỗi ngày đều bận rộn trong ngoài, cũng cũng chỉ có thể lúc ngày lễ ngày tết cùng các nàng lui tới.
Dần dà, quan hệ tự nhiên cũng xa cách.
Sau đó mọi người đều tới tuổi, đều gả cho người. Phân tán ở các địa phương, thời gian gặp mặt lại càng ít đi.
Huống chi, Đại Nha ở Trương gia hai năm gần như không có cơ hội ra cửa. Nàng ngay cả nhà mẹ đẻ đều đi không nhiều lắm, càng đừng nói đi nhà người khác.
Bởi vậy, Đại Nha kỳ thật là có chút cô đơn, ngoại trừ người nhà, nàng ngay cả người tâm sự nói chuyện đều không có.
Sau lại trải qua chuyện Trương Thụ cùng Chu Kiến bị bắt gian trên giường, lại đều là người bị hại, thậm chí là hai người hòa li đầu tiên của Giang Viễn huyện, Đại Nha cùng Ngụy Lam tự nhiên mà đi lại gần với nhau.
Hai người đồng bệnh tương liên, Đại Nha tính tình ôn nhu, Ngụy Lam tính tình sang sảng, hai người một tĩnh vừa động, thế nhưng thành bạn tốt.
Đại Nha lần này từ Tây Nam trở về, tất nhiên cũng mang theo đặc sản cho Ngụy Lam.
Thư Dư tuy là nhận thức Ngụy Lam trước, nhưng quan hệ xác thật không bằng Đại Nha.
Đại Nha hiện giờ có bạn tốt, lại gia đình hòa thuận, phía sau còn có Triệu Tích đang che chở, ngày tháng tương lai tất nhiên sẽ càng ngày càng tốt.
Thư Dư trong lòng cũng cao hứng, nàng cười cười, cùng lão thái thái chào hỏi một tiếng, cầm hộp quà cho Từ đại phu ra cửa.
Một lần nữa trở lại đầu hẻm Lưu Phương, nàng chỉ nhìn thấy Triệu Tích đứng ở bên kia, Khâu chưởng quầy đã không thấy.
Nhìn thấy hắn, Thư Dư chào hỏi, “Đa tạ.”
Triệu Tích cười cười, “Không cần, ta chính là nghe được động tĩnh lại đây nhìn xem, cũng là do A Duẫn dắt Đại Hổ đi mua đồ, bằng không nơi nào đến lượt ta anh hùng cứu mỹ nhân.”
Thư Dư ngoài ý muốn, “Huynh vẫn luôn chú ý đầu ngõ nhỏ?”
Triệu Tích ho nhẹ một tiếng, vì cái gì nàng ta luôn bắt được trọng điểm thế hả? “Ta thấy Đại Nha đi ra ngoài.”
Thư Dư bừng tỉnh đại ngộ, “À, chờ tỷ ta đúng không?”
Triệu Tích quay đầu đi luôn. Thư Dư buồn cười, trong lòng lại rất vui vẻ, có một người đối với tỷ nàng để bụng như vậy tóm lại là chuyện tốt.
Không có Khâu chưởng quầy chặn đường, Thư Dư đi cũng thông thuận.
Y quán của Từ đại phu vẫn là giống như dĩ vãng, gần như không có khách nhân nào, nhưng bởi vì thu phí cao nên đến nay không có đóng cửa.
Lúc Thư Dư vào cửa thậm chí còn thấy được quầy dược cùng quầy tiếp đón rực rỡ hẳn lên.
Chậc, chẳng những không đóng cửa, tựa hồ còn thực giàu có một lần nữa tu sửa qua?
“A, Lộ, Lộ, Lộ hương quân.” Tiểu nhị nhìn thấy nàng, cả kinh đôi mắt đều trợn tròn.
“Xem ra ngươi cũng nhìn thấy bố cáo ở cửa thành rồi à? Từ đại phu nhà ngươi đâu?”
“Ở, ở hậu viện, ta đây liền đi gọi người.” Tiểu nhị nói xong muốn hướng phía sau chạy.
Thư Dư ngăn hắn lại, “Không cần, ta đi qua tìm hắn.”
Nàng xách theo hộp quà muốn đi, lại không xác định hỏi một câu, “Hắn lúc này không có người bệnh đấy chứ?”
“Không có không có.” Cho dù có, kia cũng phải chiêu đãi ngài trước a.
Thư Dư nghe vậy liền an tâm rồi, xoay người đi hậu viện, không bao lâu, tiểu nhị liền nghe được phía sau truyền đến tiếng Từ đại phu cười to.
Hắn lắc đầu, đi làm việc thôi.
Hậu viện Từ đại phu lại đem Thư Dư đánh giá một trận, rất là kích động nói, “Trước đây ta đã cảm thấy ngươi là người có tiền đồ rồi mà, bằng không cũng không làm ra được thứ tốt như khư sẹo cao này. Không nghĩ tới ngươi so với ta nghĩ còn có thể làm được nhiều hơn, từ phạm nhân bị lưu đày trực tiếp thành hương quân, ngươi cái này kêu cái gì? Tuyệt đại phùng sinh a.”
Thư Dư che trán, “Ngươi quá khoa trương rồi.”