Ai biết, lúc Thư Dư ăn cơm mới có cái ý niệm này, chờ đến buổi tối đi ngủ, Đại Nha lại cho nàng một cái hộp gỗ.
Hộp vừa mở ra, bên trong chói lọi đặt mấy tờ ngân phiếu mệnh giá lớn cùng một ít bạc vụn.
Thư Dư thực xác nhận trên người Đại Nha cũng không có nhiều tiền như vậy, nàng ngơ ngác ngẩng đầu hỏi, “Bạc này…… Nơi nào tới?”
Trên mặt Đại Nha có xấu hổ buồn bực lại có tức giận, “Là Triệu, Triệu đại phu cho ta.”
Trên trán Thư Dư chậm rãi toát ra một cái dấu chấm hỏi.
Đại Nha nhấp nhấp môi, nhỏ giọng nói, “Hôm qua hắn cùng ta nói thật nhiều lời, còn, còn nói chính mình quên có bao nhiêu tài sản rồi, trở về sẽ đến lại rồi đến nói cho ta. Kết quả hắn hôm nay tới, nhưng tới thì tới đi, còn đem theo toàn bộ tiền tới, thấy ta liền toàn bộ đưa cho ta, nói là để ta bảo quản cho hắn, ta, ta……”
Nàng muốn trả về, nhưng Triệu Tích chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ.
Nàng đuổi tới cửa Mạnh gia, gõ nửa ngày lại không ai mở.
Hôm nay vốn là lão thái thái mang theo Đại Hổ đi học đường bái phỏng Văn phu tử, chỉ là sáng sớm hàng xóm láng giềng đều lại đây, lão thái thái nhất thời thoát thân không nổi, chỉ có thể bảo Đại Hổ đi tìm Mạnh Duẫn Tranh, nhờ hắn dắt đi gặp phu tử.
Bởi vậy Mạnh Duẫn Tranh là không ở nhà, Đại Nha gõ cửa không gặp Triệu Tích lại đây mở, cũng không biết hắn là cố ý tránh mình hay là chạy trốn tới chỗ nào rồi.
Đại Nha không có biện pháp, chỉ có thể đem hộp về nhà.
Thư Dư đều bị thao tác của Triệu Tích làm cho kinh ngạc rồi, nàng lấy ngân phiếu bên trong ra đếm đếm, được lắm, hơn hai ngàn lượng bạc nha.
Không thể tưởng được tiểu tử này có tiền như vậy đấy.
Thư Dư đậy hộp lại, nói với Đại Nha, “Tiền này ngày mai muội giúp tỷ trả lại cho Triệu Tích.”
Tỷ nàng còn chưa có nghĩ kỹ đã đem tài sản đưa tới cửa, không thích hợp.
Đại Nha thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Đa tạ A Dư.”
Thư Dư ở trong lòng âm thầm cộng lại, hai ngàn lượng tuy rằng rất nhiều, nhưng Triệu Tích nói tương lai là muốn mở y quán, hai ngàn lượng thật đúng là không nhất định sẽ đủ.
Rốt cuộc giá cả dược liệu không thấp, y quán cũng phải chuẩn bị một chút dược liệu trân quý cứu mạng lúc nguy cấp như là nhân sâm linh tinh gì đó, vậy càng đắt hơn.
Xem ra hắn nói muốn đi y quán khác làm đại phu hai năm, vẫn là rất sáng suốt, có thể lại kiếm thêm ít tiền tồn ít bạc.
Thư Dư đem hộp cất xong, ngày hôm sau liền mang theo cùng Tam Nha muốn đi học tập sang Mạnh gia.
Triệu Tích còn ở kia vui sướng hài lòng, nhìn bộ dáng thật cao hứng.
Chờ nhìn thấy Thư Dư đem hộp đặt ở trước mặt mình, tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.
Hắn vội không ngừng lui ra phía sau hai bước, “Cái, có ý tứ gì? Đại Nha suy xét rõ ràng, không đồng ý ta, ta……”
Thư Dư nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, bảo Tam Nha đi sang một bên chơi, lúc này mới nói với Triệu Tích “Huynh rốt cuộc suy nghĩ cái gì đó? Tỷ của ta còn không có nghĩ kỹ đâu, huynh đã đem hết tài sản giao cho tỷ ấy, kia không phải tạo áp lực cho tỷ ấy sao?”
Triệu Tích chớp chớp mắt, thực nỗ lực tiêu hóa xong lời Thư Dư nói, tức khắc vui sướng, “Ý của cô là, Đại Nha còn chưa có nghĩ xong?” vậy hắn vẫn là có hy vọng đúng không?
“Ân.” Thư Dư lại đẩy cái hộp về phía trước, “Cái này chính huynh giữ đi, nếu như tương lai tỷ của ta thật sự gả cho huynh thì huynh lại đưa cho nàng cũng không muộn.”
Mày Triệu Tích vấn như xoắn thành một cái kết, “Nhưng ta nghe nói, đem hết tài sản cho cô nương, người ta mới cảm thấy ta đang coi trọng nàng, nàng trong lòng mới an ổn.”
Thư Dư lại là một đầu dấu chấm hỏi, “Ai nói?”
Triệu Tích yên lặng xoay đầu, nhìn về phía thân ảnh người nào đó trong viện, sau đó biểu tình dần dần trở nên dữ tợn.