Thư Dư từ trên xe xuống dưới, có thôn dân nhìn thấy nàng, nhanh chóng xoay người chạy vội đi tìm thôn trưởng.
Cũng có người muốn đi lên tìm Thư Dư nói chuyện, nhưng làm nha hoàn cùng hộ vệ bên người,Ứng Tây phi thường có trách nhiệm chắn ở phía sau , đem người chặn lại.
Người nọ sửng sốt, ngượng ngùng cười hai tiếng.
Thư Dư không thấy được, đi thẳng lên phía trước vài bước.
Phía trước những người vây xem không thấy được Thư Dư, đều còn đang xem náo nhiệt, thuận tiện chỉ chỉ trỏ trỏ, Thư Dư mơ hồ nghe được tên của Lan Hoa.
Nàng vỗ vỗ bả vai phụ nhân phía trước đang hứng thú bừng bừng, thấp giọng hỏi, “Phát sinh sự tình gì?”
Phụ nhân kia đầu cũng không quay lại, liền nhỏ giọng nói, “Ngồi ở cửa kia chính là tiểu nhi tử Cát gia á, tiểu tử này ban đầu không phải cùng Lan Hoa đính hôn sao? Sau khi biết đường tỷ Lan Hoa bị lưu đày, Cát gia liền đổi ý, vô cùng lo lắng tới lui thân. Hiện tại hay rồi, biết đường tỷ nàng thành hương quân, lại không biết xấu hổ muốn tới cửa tới cầu hòa, chậc, nơi nào tới mà mặt dày như vậy.”
“Cầu hòa?” Thư Dư nheo mắt lại.
Phụ nhân gật gật đầu, “Còn không phải sao, hắn nói trước đây nhìn thấy Lan Hoa đã muốn cưới người ta, khi truyền ra tin tức Lộ gia Nhị nha đầu bị lưu đày hắn cũng không nghĩ tới từ hôn. Đáng tiếc bị cha mẹ hắn nhốt ở trong nhà, nơi nào cũng không đi được, muốn từ hôn là chủ ý của cha mẹ hắn, không phải ý của hắn. Cho nên sáng sớm đã tới đây, ngồi ở cửa, chết sống muốn gặp Lan Hoa một lần.”
Bên cạnh một phụ nhân khác nói, “Kỳ thật ta cảm thấy lời hắn nói cũng có thể là thật sự, lúc trước tới từ hôn, xác thật chỉ có cha mẹ hắn, chưa thấy được hắn. Ta xem hắn bộ dáng này, thật đúng là rất thích Lan Hoa đấy.”
Phụ nhân kia nói, lơ đãng ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó đột nhiên cứng đờ, “Lộ, Lộ hương quân.”
Vị phụ nhân đứng ở phía trước Thư Dư vừa định phản bác, vừa nghe xưng hô này, vội quay đầu, đột nhiên mở to hai mắt nhìn.
Thư Dư đối với hai người cười cười, “Để ta đi vào đi.”
“Ai, được được được, hương quân vào bên trong đi.”
Hai phụ nhân khác thường làm những người khác cũng phục hồi tinh thần lại, phía trước Thư Dư trong khoảnh khắc liền chừa ra một lối đi.
Thư Dư mang theo Ứng Tây thông suốt đi tới cổng lớn Lộ gia, cũng rốt cuộc thấy được vị Cát gia tiểu nhi tử kia.
Người này lúc này ngồi ở cửa bậc thang, dựa vào khung cửa một bộ suy sút đáng thương, tóc có chút lộn xộn, trên trán có máu, không biết là đâm đụng vào đâu.
Hai tròng mắt mang theo hồng tơ máu, người thật ra thập phần gầy yếu, giày trên chân dính đầy nước bùn, phảng phất nhe đã chạy qua rất nhiều nơi vậy.
Nhìn kỹ như vậy, xác thật như là biểu hiện hối hận thống khổ làm người đồng tình.
Trách không được người cùng thôn đều có người tin lời hắn nói.
Thư Dư đứng yên ở trước mặt hắn, nam nhân ngẩng đầu lên, “Ngươi……”
Rất tốt, thanh âm cũng là nghẹn ngào.
Thư Dư cười nói, “Ngươi chính là Cát Tề Phi?”
“Là, là ta.” Cát Tề Phi đánh giá nàng, lại nghe được bên tai truyền đến thôn dân khác nhỏ giọng nghị luận, thực mau biết thân phận của nàng.
Hắn bàn tay chống trên mặt đất, thất tha thất thểu đứng dậy, còn một bộ cái gì cũng không biết hỏi, “Ngươi là ai?”
Thư Dư cười một tiếng, quay đầu nói với Ứng Tây nói, “Hắn chặn cửa mất rồi, đem hắn quăng ra ngoài cho ta.”
“Vâng, tiểu thư.”
Ứng Tây lực đạo lớn, Cát Tề Phi người này rất gầy yếu, bị Ứng Tây một phen tím cổ áo.
Chỉ tiếc nàng người quá lùn, chỉ có thể lôi kéo đi phía trước, Cát Tề Phi nghiêng ngả lảo đảo bị kéo xuống bậc thang, trực tiếp bị Ứng Tây ném đến phía trước.