Người quan phủ tới, thôn dân vây quanh bên ngoài tự nhiên đều phải tan.
Thư Dư hiện giờ cũng không tiện trở về thành, đã trễ thế này cửa thành đã đóng lại.
Giang công tử liền mời bọn họ tạm thời ở lại thôn trang, cũng may mặc kệ là Đại Ngưu hay là Lộ Tam Trúc, trước khi ra cửa trước đều cùng người trong nhà dặn qua rồi.
Chu Xảo bên kia không cần lo lắng, Lương thị sao, trước kia thường xuyên trải qua chuyện Lộ Tam Trúc đêm không về ngủ, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ.
Huống chi nàng biết Lộ Tam Trúc là tới tìm nhị phòng vay tiền, trong lòng còn suy đoán có phải hắn phải giúp A Dư làm chuyện gì, làm xong thì tiền kia mới có thể mượn đến hay không, tự nhiên cũng không lo lắng.
Giang công tử không ngừng mời bọn họ, còn mời cả mấy vị quan sai.
Chẳng qua Hồ Lợi lấy cớ muốn ở bên này trông coi để cự tuyệt, Thôi gia cũng có thể nghỉ ngơi, không cần thiết chạy đến thôn trang làm gì.
Còn Tiểu Nha Nhi hôn mê bất tỉnh đã bị Hồ bá ôm đi.
Giang công tử không có biện pháp, liền bảo Hồ thẩm nấu cơm chiều đưa đến Thôi gia cho mấy vị quan sai dùng.
Thư Dư cho rằng Hồ Lợi không đi thôn trang, là tính toán ban đêm liền sờ soạng cánh rừng kia.
Nàng liền cọ tới cọ lui, muốn ở lâu một lát, nhân cơ hội cùng bọn họ qua đó.
Ai biết Hồ Lợi lại lắc đầu, “Ban đêm bên kia thủ vệ càng thêm nghiêm ngặt, chúng ta chính là quan sai chính thức, đi đến điều tra chính là án mạng hôm nay, hơn nửa đêm đi thì có vẻ chúng ta có tật giật mình, mục đích không đơn thuần sao? Tối nay không đi, sáng sớm ngày mai lại xuất phát.”
Được rồi, hắn nếu nói như vậy, Thư Dư liền an tâm về thôn trang ngủ.
Thôn trang đèn đuốc sáng trưng, Hồ thẩm đã sớm thu thập xong phòng cho nàng, thái độ rõ ràng so với lần đầu tiên gặp mặt càng thêm hiền lành cung kính, có lẽ là do biết thân phận hương quân của nàng.
Thư Dư đối với bà ấy cười cười, thuận tiện hỏi phòng Tiểu Nha Nhi, nàng muốn đi xem.
Tiểu Nha Nhi vẫn chưa tỉnh, Hồ bá thi thoảng xem xét trạng thái của nàng, có lẽ đêm nay cũng không được nghỉ ngơi.
May mắn chính là, tiểu cô nương hạ sốt, cứ việc còn hôn mê, tình huống lại tốt hơn rất nhiều.
Thư Dư liền an tâm trở về phòng ngủ.
Không thể không nói, phiến thôn trang này tuy rằng trước không có thôn sau không có tiệm thập phần xa xôi, nhưng cũng phá lệ an tĩnh.
Ngay cả tiếng côn trùng kêu chim kêu đều không nhiều lắm, càng miễn bàn những tiếng ồn ào khác.
Thư Dư vừa cảm giác đến bình minh, khi tỉnh lại còn có chút không phản ứng lại chính mình đang ở đâu.
Cho đến khi ở cửa truyền đến tiếng nói chuyện của Đại Ngưu cùng Lộ Tam Trúc, nàng mới đột ngột ngồi dậy tới.
Nghĩ đến chuyện bọn Hồ Lợi hôm nay muốn làm, Thư Dư nhanh chóng mặc xong quần áo ra cửa.
Lộ Tam Trúc đang đứng ở cửa, xoay người cùng nàng chào hỏi, “A Dư ngươi tỉnh rồi à, mau tới, cơm sáng đều chuẩn bị xong rồi, nhanh lại đây ăn.”
Thôn trang này ngoại trừ hai vợ chồng Hồ bá ra, còn có hạ nhân đầu bếp nữ.
Lộ Tam Trúc còn không có hưởng thụ qua đãi ngộ sáng sớm dậy liền có hạ nhân chuẩn bị xong bữa sáng phong phú, lúc này thoạt nhìn phá lệ hưng phấn.
Thư Dư bật cười, đi theo hắn đến phòng khách.
Giang công tử đã ngồi ở chỗ kia, nhìn thấy nàng lập tức đứng dậy chào hỏi, “Lộ…… Lộ hương quân.”
Hai người quen biết tiếp xúc một ngày, Thư Dư cũng biết tên của hắn —— Giang Khoan Ngọc.
Thư Dư coi như không thấy được đáy mắt hắn thần sắc phức tạp, thập phần tự nhiên ngồi ở trên bàn, uống một ngụm cháo xong mới nói, “Vốn ngày hôm qua muốn nói chuyện mua thôn trang, không nghĩ tới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.”
Giang Khoan Ngọc thở dài một hơi, đúng vậy, thôn trang ra án mạng.
Thư Dư lại uống một ngụm cháo, “Hôm qua trì hoãn, chúng ta hôm nay lại tiếp tục nói đi.”