Triệu Tích ôm hài tử ôm vào phòng, A Ngưng cũng chạy nhanh theo cùng.
Trong viện liền chỉ còn lại có Mạnh Duẫn Tranh cùng Thư Dư, nhìn hai người Đại Ngưu ở cửa dắt xe la rời đi, Mạnh Duẫn Tranh mới tò mò hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Ta hôm qua không phải đi mua thôn trang sao? Gặp phải chuyện này……” Thư Dư đem sự tình phát sinh ở thôn trang nói một lần, thuận tiện cũng kể cả chuyện Hồ Lợi tính toán điều tra chợ đen.
Cuối cùng nhịn không được hỏi hắn, “Huynh biết việc này không?”
Mạnh Duẫn Tranh gật gật đầu, “Hướng Vệ Nam cùng ta nói rồi.” Hắn còn cố ý đi qua bên ngoài cánh rừng kia quan sát qua.
Thư Dư muốn hỏi một chút hắn có ý tưởng gì không, đặc biệt là đối với cái người bán gương kia.
Nhưng mà không đợi nàng đặt câu hỏi, Mạnh Duẫn Tranh đã đè thấp thanh âm nói, “Tam hoàng tử hẳn là đã hành động.”
Thư Dư không hiểu ra sao, “Ân?”
“Đã quên?” Mạnh Duẫn Tranh buồn cười nhìn về phía nàng, “Nàng nói để tam hoàng tử ‘ phát hiện ’ thân thế của nhị hoàng tử. Vậy cái mặt gương gì đó kia có thể chiếu ra nhân tâm thiện ác, hơn phân nửa là bút tích của tam hoàng tử, mượn đề tài mà thôi.”
Ừ nhỉ, nhị hoàng tử là nhi tử của Cung Khâu cùng Quý phi mà, chỉ là không nghĩ tới chiến hỏa không chỉ cháy ở kinh thành, còn sẽ đốt tới Giang Viễn huyện bên này.
Thư Dư thở dài, Mạnh Duẫn Tranh còn tưởng rằng nàng lo lắng, “Nàng định mua chỗ thôn trang kia à?”
Thư Dư gật gật đầu, Mạnh Duẫn Tranh cười nói, “Không cần lo lắng, thôn trang tuy rằng cách chợ đen khá gần, nhưng mà kia chuyện đã qua mấy tháng rồi, những người lúc trước chạy đến Giang Viễn huyện cũng đã trở về kinh thành. Hồ Lợi bọn họ đi điều tra, chỉ là muốn nhìn một chút xem có cái gì thu hoạch ngoài ý muốn không thôi. Việc này sẽ không ảnh hưởng đến chỗ thôn trang kia.”
“Chỉ mong Hồ Lợi bọn họ có chút thu hoạch.”
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, nhìn người trước mặt có chút muốn nói lại thôi.
Thư Dư trong lòng lộp bộp một chút, “Làm sao vậy? Có cái gì muốn nói với ta à?”
“Kinh thành thế cục khẩn trương, chờ sau khi chuyện của Cung Khâu bại lộ, thế tất sẽ liên lụy đến ta, ta đến lúc đó, phải đi kinh thành một chuyến.”
Hắn là nhi tử của Cung Khâu, ông ta cùng Quý phi dan díu còn dư lại nhị hoàng tử, việc này một khi bị đưa ra ánh sáng, vậy Mạnh Duẫn Tranh thân là nhi tử của Cung Khâu, tất nhiên không có khả năng bình yên vô sự.
Cho nên trước đó, hắn cần phải phủi sạch quan hệ cùng Cung Khâu và Cung gia.
Thư Dư vội hỏi, “Khi nào đi? Hiện tại sao?”
“Cũng không phải, lại qua một đoạn thời gian nữa đi.” Ít nhất, phải chờ lễ cập kê của nàng hoàn thành xong mới được.
Thư Dư âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Có chỗ nào cần ta hỗ trợ không?”
“Yên tâm đi, có yêu cầu gì ta sẽ không khách khí với nàng.”
A Dư nhà bọn họ thông minh lại có thể đảm đương, hắn đương nhiên sẽ không đẩy nàng ra bên ngoài.
Khi hai người nói chuyện, A Ngưng lộc cộc chạy ra, “Nhị tỷ, cái muội muội kia là ai vậy?”
Thư Dư sờ sờ đầu nàng, “Nàng ấy kêu Tiểu Nha Nhi, nhỏ hơn muội một tuổi. Gia gia nàng bị người hại, chính mình cũng bị thương, hiện giờ chỉ còn một mình không thân không thích, còn sinh bệnh, A Ngưng hỗ trợ chiếu cố nàng ấy một chút được không?”
Tiểu cô nương nghe được trong lòng khó chịu, lập tức gật đầu, “Muội sẽ chiếu cố, Triệu đại ca nói nàng tạm thời không có nguy hiểm đến sinh mệnh, nhưng cũng không thích hợp di động, để cho nàng trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi, chờ sau khi khôi phục lại rồi đi.”
“Vậy vất vả các ngươi.”
“Không vất vả.” Tiểu cô nương lại lộc cộc chạy đi vào.
Đem Tiểu Nha Nhi giao cho Triệu Tích, Thư Dư liền yên lòng.
Chỉ là tưởng tượng đến Mạnh Duẫn Tranh không lâu nữa lại phải đi kinh thành, trong lòng lại không khỏi lo lắng.
Không được, nàng phải nhanh chóng bắt tay làm cho xong chuyện, nếu như điều kiện cho phép, nàng sẽ đi cùng.