Chu Xảo cũng không muốn mua nhà ở huyện thành, thứ nhất trong tay xác thật không có tiền, thứ hai bọn họ lại không ở nơi này.
Mua nhà rồi, bọn họ nếu là không được, bà bà khẳng định gấp không chờ nổi dọn vào.
Chờ tương lai bọn họ muốn trở về, nhà này có còn của bọn họ hay không đều khó nói.
Đừng quay đầu lại bọn họ cực cực khổ khổ trả nợ, kết quả nhà một ngày cũng không được ở.
Cho nên nàng cũng không tán đồng chuyện mua nhà, nàng hiện tại vẫn là càng kinh ngạc với quyết định của tam thúc, “Đại Ngưu, chàng nói xem, tam thúc tam thẩm có phải tồn rất nhiều tiền hay không?”
Đại Ngưu nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Hẳn là không nhiều lắm, hắn đầu to là hỏi mượn A Dư. Ta nghĩ, đại khái là tam thúc có công việc ổn định, hơn nữa Đại Bảo đang đọc sách, tam thúc tam thẩm lại không có khả năng trở về trồng trọt, lúc này mới tính toán mua đi.”
Không giống hắn, về sau có thể ở tại huyện thành hay không cũng không biết.
Chu Xảo gật đầu, “Cũng phải, tình huống nhà tam thúc cùng chúng ta không giống nhau.”
Hai vợ chồng đang thảo luận chuyện tam phòng mua nhà, lúc này hẻm Lưu Phương, lão thái thái cũng đang hỏi Thư Dư, “Lão Tam tính toán mua nhà ở nơi nào, cháu biết không?”
Thư Dư vừa trở về, nàng đưa Lộ Tam Trúc về xong liền đi một chuyến sang đại trạch bên kia, cùng Lương Vượng Thịnh nói về chuyện Lý Tiểu Sơn.
Lương Vượng Thịnh nào biết được người này mất tích hai tháng, lúc nghe được tin tức thế mà đã bị giết.
Hắn lúc ấy liền cảm thấy, xứng đáng, ở ác gặp dữ.
Vừa lúc Ứng Tây đã trở lại, vậy thuyết minh mấy quan sai Hồ Lợi kia cũng đã mang theo phạm nhân cùng bị hại trở về huyện nha. Thư Dư để Ứng Tây đưa Lương Vượng Thịnh đi nha môn một chuyến, nhận người.
Lộ Nhị Bách không ở tòa nhà lớn bên kia, hình như đi ra ngoài có việc. Thư Dư liền tự mình đánh xe la trở lại.
Bên này vừa về tới, lão thái thái liền hỏi chuyện nhà cửa.
Thư Dư ở thành nam không trì hoãn lâu, đưa người xong là đi luôn tự nhiên không hỏi thăm tam thúc mua nhà ở nơi nào.
Nhưng mà……
“Ta phỏng chừng vẫn là ở quanh chỗ kia thôi, nơi đó cách rừng hoa đào gần, cách tư thục của Đại Bảo cũng không quá vài bước chân, lại là chỗ đã lâu như vậy, phạm vi mấy dặm đều quen thuộc.”
Lão thái thái ngẫm lại cũng phải, bà nghĩ rồi lại hỏi Đại Ngưu, “Cháu nói tam thúc cháu mua nhà, Đại Ngưu có thể cũng muốn mua hay không?”
“Cháu đã hỏi qua Đại Ngưu ca, còn đáp ứng cho huynh ấy mượn bạc, nhưng mà Đại Ngưu ca cự tuyệt.”
Thư Dư nói, thấy lão thái thái cau mày, giống như thực đau lòng bộ. Có lẽ là bà biết về sau nhà ở Giang Viễn huyện sẽ còn tăng giá, cảm thấy hiện tại không mua sẽ thiệt mấy trăm vạn.
Nàng tức khắc buồn cười, ngồi vào bên cạnh lão thái thái ôm bả vai bà, “Bà nội, Đại Ngưu ca không mua thì không mua đi, về sau chờ có tiền, để hắn đi phủ thành mua.”
Lão thái thái nhịn không được liếc giận nàng một cái, “Còn phủ thành đấy, nhà ở phủ thành không phải càng đắt hơn sao? Chỉ bằng chút bạc trong tay Đại Ngưu, nơi nào mua nổi?”
“Vậy thì không nhất định nha, Đại Ngưu ca về sau đi theo cháu làm việc, cháu khẳng định không thể bạc đãi huynh ấy đúng không?”
Thư Dư không nói chính là, hạt giống hoa hướng dương là nàng và Đại Ngưu cùng nhau phát hiện, giai đoạn trước đều là một mình Đại Ngưu hoàn thành, nói đúng ra ở phương diện này, Đại Ngưu tiêu phí tâm tư còn nhiều hơn nàng.
Hai người có thể nói một người ra tiền một người ra kỹ thuật, bởi vậy chờ sau khi hoa hướng dương có thu hoạch, Thư Dư là tính toán chia phần trăm cho huynh ấy. Cũng không thể còn giống như lúc trước để huynh ấy hỗ trợ xem cửa hàng, trả chút tiền công chưởng quầy là
Đại Ngưu ca thành thật, vẫn luôn chạy lên chạy xuống tận tâm tận lực không cầu hồi báo, nàng lại không thể khi dễ huynh ấy được?
Lão thái thái lôi kéo tay Thư Dư, “Vậy cháu cũng không thể chịu thiệt.”