TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 977: Gặp Mặt Lần Cuối

A Ngưng đặng đặng đặng chạy vào đứng ở phía sau Thư Dư, “Muội muội ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Tiểu Nha Nhi ngẩng đầu, nhìn nhìn nàng, lại nhìn nhìn Thư Dư, không hiểu lắm sao các nàng lại ở bên nhau.

Nhưng lúc nhắc tới gia gia, hốc mắt nàng lại chan đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rớt xuống.

A Ngưng vừa thấy, lập tức bối rối, “Muội muội ngươi đừng khóc, khóc sẽ đau đôi mắt.”

Thư Dư bảo A Ngưng đừng nói chuyện, Tiểu Nha Nhi thấy nàng câu đầu tiên chính là ‘ gia gia ’, có lẽ là nhớ lại ngày hôm trước lời nàng đã nói cùng nàng ấy.

Nàng đối Tiểu Nha Nhi gật gật đầu, “Đúng vậy, ta đã đáp ứng ngươi, mang ngươi đi gặp gia gia ngươi. Ngươi hiện tại còn muốn đi không?”

“Đi, đi.”

Tiểu cô nương nói xong liền buông tay ra, lau một phen nước mắt, bò qua mép giường muốn xuống dưới.

Thư Dư đè nàng lại, “Đừng nóng vội, ăn thứ gì đó trước đi, ăn xong ta mang ngươi qua.”

Tiểu cô nương liên tục gật đầu, A Ngưng thấy thế chạy nhanh đến phòng bếp bưng một chén mì lại đây, mặt trên còn có một quả trứng gà.

Phân lượng không nhiều lắm, rốt cuộc Tiểu Nha Nhi còn bệnh, lúc trước còn ăn là phun ra, hiện tại có thể làm ấm áp dạ dày lót bụng chút là được.

Đút nàng ăn mì vẫn là A Ngưng, tiểu cô nương đặc biệt có phong thái của tỷ tỷ, nàng trước kia chiếu cố Bảo Nha chính là như vậy.

Chờ đến khi ăn xong, lại nghỉ ngơi một lát, Thư Dư liền đem nàng toàn bộ võ trang ôm ra cửa.

A Ngưng vốn muốn đi theo, bị lão thái thái ngăn cản lại.

Cứ việc nàng nói chính mình tương lai phải làm đại phu không sợ máu cũng không sợ người chết, nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ, lại là loại địa phương kia, âm khí dày đặc, lão thái thái nơi nào có thể yên tâm.

Tiểu Nha Nhi đó là không có biện pháp, Thôi lão đầu là thân nhân duy nhất của nàng, trước khi xuống mồ dù sao cũng phải nhìn mặt lần cuối.

Thư Dư đánh xe la đi, cứ việc huyện nha cách hẻm Lưu Phương cũng không xa, nhưng Tiểu Nha Nhi thân thể không tốt, ngồi xe càng phương tiện hơn.

Chờ tới cửa huyện nha rồi, phát hiện Giang Khoan Ngọc đã chờ ở nơi đó.

Thư Dư đối với hắn gật đầu, ôm Tiểu Nha Nhi đi vào bên trong huyện nha.

Giang Khoan Ngọc quay đầu đánh giá Tiểu Nha Nhi, thấy tiểu cô nương chỉ tha thiết nhìn vào trong nha môn, hắn hỏi mấy vấn đề, nàng cũng chưa mở miệng nói chuyện, không khỏi thở dài một hơi.

Mấy người được quan sai mang theo đi nhà xác ở gian ngoài, đây là Hồ Lợi đã đặc biệt công đạo, làm người đem Thôi lão bá đơn độc đặt ở gian ngoài cho bọn hắn nhìn xem, miễn cho vào phòng trong không khí không tốt, ánh sáng lại âm u làm người sợ.

Tiểu cô nương vừa thấy thi thể của Thôi lão bá liền giãy giụa xuống đất, lập tức khóc lóc nức nở.

Thư Dư nhanh tay lẹ mắt một tay đem người ngăn lại, “Đừng chạm vào, đứng tại đây nhìn trò chuyện thôi.”

Tiểu Nha Nhi xoay đầu, nước mắt lưng tròng.

Thư Dư cũng không có biện pháp, có thể mang nàng lại đây đã không tồi rồi, đây là án giết người, trong hồ sơ thi thể lúc chưa kết án vốn là không nên cho người ngoài xem, nơi nào còn có thể chạm vào?

Huống chi tiểu hài tử này còn sinh bệnh, miễn dịch cực thấp,

Thư Dư trước khi ra cửa, còn làm riêng cho nàng một lớp phòng hộ.

Tiểu Nha Nhi kỳ thật rất hiểu chuyện, cuối cùng ngoan ngoãn nghe lời, quỳ gối cách đó không xa gào khóc, một bên khóc một bên đứt quãng cùng Thôi lão đầu nói chuyện.

Chỉ là thanh âm mơ hồ không rõ, Thư Dư cũng nghe không rõ ràng lắm nàng đang nói gì.

Cuối cùng tiểu cô nương khóc đến thiếu chút nữa lịm đi, Thư Dư chạy nhanh ôm nàng ra cửa.

Giang Khoan Ngọc đi dò hỏi tiến triển của vụ án, biết được chiều nay chờ người Thang gia lại đây là sẽ cuối cùng kết án, Thang thị trên người cõng hai mạng người, khẳng định là sẽ bị phán tử hình.

Vốn ấn theo quy củ, còn hẳn là phải truyền Tiểu Nha Nhi đi hỏi chuyện, chỉ là tình huống đặc thù, nàng lại là một hài tử, liền không để nàng lộ diện.