Hai người rất nhanh đã đến đại môn Phàn gia, trong tay Thư Dư kỳ thật còn có một tấm thiệp mời, lần trước lúc lại đây chưa dùng đến.
Nhưng mà nàng tới Phàn gia là lâm thời nghĩ ra, thiệp mời tất nhiên cũng không mang.
Khổng Chỉ Ấu đối với Phàn gia tương đối quen thuộc, ngay cả người gác cổng đều nhận thức nàng. Nàng liền trực tiếp nói với người canh cửa, “Mau cùng tam thiếu nãi nãi nhà ngươi nói một tiếng, ta tới tìm nàng chơi, còn mang theo cho nàng một kinh hỉ lại đây.”
Nói đến kinh hỉ khi, nàng còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Thư Dư.
Người sau xoa xoa trán, nàng trở về cũng không phải chưa thấy qua Nguyệt Hoa, nơi nào coi như kinh hỉ chứ?
Nhưng người gác cổng đã đi vào, không bao lâu, liền có người lại đây thỉnh các nàng vào cửa.
Chờ đến cửa thuỳ hoa, Tiểu Vân đã ở kia chờ.
Nhìn thấy Khổng Chỉ Ấu, nàng mới vừa giơ lên nụ cười, ngay sau đó liền thấy Thư Dư theo sau lộ mặt ra, lập tức sửng sốt, “Lộ, Lộ hương quân?”
Khổng Chỉ Ấu đối với nàng cười, “Ta nói mang theo kinh hỉ cho tiểu thư nhà các ngươi rồi mà?”
Tiểu Vân tức khắc nhếch môi, vội nghiêng đi thân mình làm hai người tiến vào, “Tiểu thư nhà ta nhìn thấy các vị khẳng định thật cao hứng.”
Đây là Thư Dư lần đầu tiên tới Phàn gia, trước kia khả năng còn sẽ cảm thấy Phàn gia rất lớn, nhưng hiện tại gặp qua tòa nhà lớn nhà mình rồi liền cảm thấy những cái này cũng thế mà thôi, nhà ai cũng không lớn bằng hậu viện nhà nàng.
Mạc danh, ưỡn ngực, kiêu ngạo.
Ba người nhanh chóng đi đến Tây lan viên mà Phàn gia tam phòng đang ở.
Khi nhìn thấy ba chữ này, trong đầu Thư Dư cái thứ nhất hiện lên thế mà là…… Bông cải xanh?
Nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, đi vào nhà chính.
Nghe được tiếng bước chân, Đinh Nguyệt Hoa lập tức xoay người lại.
Nhưng mà nàng tuy rằng thực mau liền lộ ra kinh hỉ tươi cười, nhưng Thư Dư vẫn là nhìn thấy trước khi nàng xoay người trong nháy mắt kia là tức giận.
Các nàng có phải tới không đúng lúc rồi không, thoạt nhìn nàng mới vừa rồi hình như tâm tình không tốt lắm.
Nhưng Đinh Nguyệt Hoa tâm tình có không tốt, nhìn thấy hai người bạn tốt cũng không khỏi cao hứng hơn.
“Ta còn tưởng rằng chỉ có một mình Chỉ Ấu tới, không nghĩ tới A Dư cũng lại đây. Các ngươi như thế nào lại cùng đi? Khi nào trộm quan hệ tốt như vậy lại không cùng ta nói?”
Nàng giả vờ ghen nhìn về phía hai người.
Khổng Chỉ Ấu nhịn không được vui vẻ, “Như thế nào, hóa ra chỉ cho ngươi cùng hương quân quan hệ tốt, còn không cho chúng ta những người khác cùng hương quân làm bằng hữu sao?”
Nhưng mà cũng chỉ trêu chọc hai câu, nàng liền giải thích nói, “Ta cùng hương quân là ở Y Nhân Các đụng phải, nghe nói hương quân muốn mua ngựa, ta liền nhắc tới tẩu tử nhà mẹ đẻ tẩu tử ngươi ở Đông Cổ huyện có thôn trang nuôi ngựa tốt, chúng ta liền cùng nhau tới hỏi ngươi một chút.”
“Hóa ra là việc này, việc này dễ làm, ta đây sẽ bảo Tiểu Vân về nhà một chuyến, hỏi tẩu tử một chút xem có ngựa tốt thích hợp hay không, nếu mà không có thì cũng mau chóng tìm kiếm cho ngươi hai con đến đây.”
“Vậy đa tạ.” Thư Dư cũng không cùng nàng khách khí.
Đinh Nguyệt Hoa là người có tính tình sấm rền gió cuốn, lập tức liền kêu Tiểu Vân lại đây, phân phó hắn một hồi, dặn đi dặn lại, “Ngươi nhất định phải nói ngựa tốt nhất đấy nhé, quá kém A Dư nhà chúng ta không cần.”
Thư Dư, “……” thế thì cũng không cần, ngựa quá tốt nàng sợ mua không nổi.
“Trung đẳng là được, chỉ để đi ra ngoài thay đi bộ mà thôi.”
Tiểu Vân gật gật đầu, vội chạy ra ngoài.
Đinh Nguyệt Hoa lại trừng mắt nhìn nàng một cái, “Ngươi hiện tại chính là hương quân.”
Hơn nữa ngựa này nàng cũng không muốn cho A Dư tự mình mua, vừa lúc A Dư lập tức sắp tới cập kê, nàng mấy ngày nay còn đang sầu não muốn đưa cái gì cho nàng mới tốt đây, giờ thì đưa lên tuấn mã tốt là thích hợp nhất.
Thư Dư nhún nhún vai, cho dù là hương quân thì cũng phải thắt chặt chi tiêu nha.
Cũng may nàng không rõ tâm tư của Đinh Nguyệt Hoa về điểm này lắm, bằng không thật sự là không tiện tiếp tục ngốc ở đây nữa.