Đại Nha không nói chuyện, Phùng thị có chút không cao hứng, cắn một cái hạt dưa, trực tiếp ném vỏ lên người nàng, “Ta hỏi ngươi đấy, ngươi câm rồi à?”
Đại Nha cúi đầu xuống, chỉ yên lặng làm việc.
Nói cái gì? Nói cái gì cũng không xong. Thậm chí chỉ cần nàng mở miệng nói một câu thôi, các nàng cũng sẽ làm cho mọi chuyện trầm trọng thêm.
Nhưng mà lúc này cho dù nàng không nói lời nào, những người khác ở Trương gia cũng không có ý định dừng lại.
Mấy cái hài tử vốn đang chạy chạy nháo nháo, nhìn thấy Phùng thị ném vỏ hạt dưa cảm thấy chơi rất vui, lập tức cũng chạy tới.
Ngay sau đó đứng xếp hàng, một bên cắn hạt dưa một bên ném lên đầu Đại Nha.
Đại Nha cau mày duỗi tay che lại, mấy cái hài tử lập tức không vui, “Tam thẩm, ngươi bỏ tay xuống đi, chúng ta đều ném không chuẩn rồi đấy.”
“Bà nội, tam thẩm không muốn chơi cùng chúng ta.”
Trương bà tử hai ba bước đã đi tới, “Nhà Lão Tam, ngươi bỏ tay xuống ngay, mấy cái hài tử đùa giỡn cùng ngươi, ngươi còn ủy khuất đúng không?”
Đại Nha nhỏ giọng nói, “Nương, ta, ta phải làm việc, không có thời gian chơi.”
“Ngươi còn dám tranh luận?” Trương bà tử nghe được nàng cự tuyệt, nháy mắt lòng dạ không thuận, nhìn xung quanh, trực tiếp cầm lấy cùi bắp trên mặt đất đánh nàng.
Đại Nha cánh tay bị đánh đau phải buông xuống, ngay lúc Trương bà tử còn muốn đánh tiếp.
“Phanh” một tiếng, cửa viện bị người hung hăng đá văng.
Thư Dư ngẩng đầu, ánh mắt đầu tiên đã thấy được Đại Nha ngồi co rúm ở một góc bị Trương bà tử đánh.
Nàng đột nhiên túm chặt tay nải đeo trên vai, áp xuống lửa giận, từng bước một đi vào trong viện.
Người Trương gia đều sửng sốt một chút, động tác nhất trí nhìn về bên này.
Nhìn cửa viện lung lay sắp đổ, Trương bà tử ném cùi bắp trong tay xuống, vội vã đi về phía bên này, “Ngươi là ai, ngươi tới nhà của ta làm gì? Ai cho ngươi đá cửa viện nhà của chúng ta?”
Đại Ngưu đứng ở cửa bị khí thế vừa mới đạp cổng của Thư Dư làm cho kinh sợ, lúc này nghe thấy tiếng Trương bà tử chửi ầm lên mới hồi phục tinh thần lại, thấy nàng vào cửa, vội vàng đuổi theo, tùy tiện đem cửa viện đóng lại.
Thư Dư nhìn quét một vòng, nam nhân Trương gia đều không ở nhà, cũng không biết là đi ra ngoài hay là ở trong phòng nghỉ ngơi hết.
Mấy người phụ nhân đều đang tức giận trừng mắt nhìn nàng.
Đại Nha cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thư Dư cùng Đại Ngưu đột nhiên sửng sốt, khiếp sợ đứng lên.
Đứng lên quá gấp, đầu nàng một trận choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Thật vất vả ổn định thân hình, nàng vội vàng đi lên phía trước vài bước, “Nhị Nha! Đại Ngưu! Các ngươi, các ngươi sao lại đến đây?”
Nàng đi đến gần, Thư Dư cũng thấy được trên tóc nàng bị ném rất nhiều vỏ hạt dưa.
Nàng chỉ cảm thấy trong đầu ong ong ong bùng lên tức giận, nàng cũng mới chỉ rời đi có một lát, Trương gia đã càng bắt nạt người trầm trọng đến mức độ này.
Trương bà tử vừa nghe Đại Nha xưng hô, lại thấy Đại Ngưu có chút quen thuộc, lập tức phản ứng lại đây.
“Hóa ra là đệ đệ muội muội của Đại Nha à, các ngươi sao đã trễ thế này còn lại đây?”
Thư Dư căn bản không thèm để ý tới bà ta, nàng nắm tay Đại Nha, đem nàng đưa tới một bên ngồi xuống, lại nhặt một cái ghế khác.
Ngay sau đó ngồi xổm một bên, đem tay nải của mình lấy xuống, mở ra lấy mấy cái bao giấy dầu.
Trong một bao giấy dầu để bánh bao, một cái thì có nho, một cái để hai cái đùi gà.
Nàng đem này ba cái bao giấy dầu để hết ở trước mặt Đại Nha, thanh âm ôn hòa nói, “Tỷ ăn trước đi đã, ăn no mới có sức lực, nơi này giao cho muội cùng Đại Ngưu ca.”