Vị cô nương nhà Lưu quốc công này, là đại phòng đích nữ, đáng tiếc chính là, mẹ đẻ hai năm trước qua đời, mẹ kế Đổng thị là người mặt ngọt lòng đắng.
Cố tình vị Đổng thị này tuổi trẻ mỹ mạo, rất được phụ thân Lưu cô nương là Lưu đại lão gia thích.
Nàng nói phải tìm cho Lưu cô nương mối hôn sự, Lưu đại lão gia liền toàn quyền giao cho nàng xử lý.
Cung phu nhân không biết như thế nào, liền cùng vị mẹ kế này móc nối quan hệ, bà ta muốn cho nhi tử cưới vị Lưu cô nương này.
Lưu cô nương tuy rằng hiện tại ở Quốc công phủ không tốt lắm, nhưng mẫu thân nàng là hai năm trước mới qua đời, ít nhất là trước đó, Lưu cô nương đều đã được bồi dưỡng trở thành đương gia chủ mẫu, giơ tay nhấc chân tất cả đều là tiêu chuẩn tiểu thư khuê các, kiến thức tốt phẩm tính cũng thế, đều là không còn gì để chê.
Cung phu nhân cảm thấy cô nương như vậy mới có thể xứng đôi với Cung Sưởng.
Chỉ là, mẹ kế Lưu cô nương có một điều kiện.
Vị Đổng thị này có vị huynh trưởng cùng mẹ khác cha, người ngoài cũng không biết việc này, vốn là đưa ra cho người khác nuôi. Chỉ là cuối năm trước vị huynh trưởng này tới kinh thành, hơn nữa tìm tới Đổng thị.
Đổng thị sợ thân phận của hắn bị đưa ra ánh sáng, vẫn luôn âm thầm trấn an, định tìm cơ hội đưa hắn trở về.
Ai biết huynh trưởng gần nhất lại đề ra cái yêu cầu, hắn muốn cưới vợ, vẫn là muốn cưới cô nương nhà đại quan.
Đổng thị rất đau đầu, cô nương tốt nhà ai sẽ gả cho hắn một kẻ bạch thân không tiền không thế còn là người đánh nữ nhân? Nàng thật ra không nghĩ tới muốn đem Lưu cô nương đưa cho hắn, thứ nhất làm như vậy Lưu quốc công sẽ không đồng ý, thậm chí nàng còn sẽ gây hoạ thượng thân. Thứ hai Lưu cô nương thông minh, nếu nàng thật sự gả cho huynh trưởng nhà mình, khả năng không bao lâu là có thể từ trong miệng hắn moi ra thân phận của hắn cùng chính mình.
Đến lúc đó Lưu cô nương dựa vào nhược điểm này, không chừng sẽ chơi chết nàng ta.
Vì thế Đổng thị đem ánh mắt đặt ở trên người nữ nhi của quan viên khác, lúc trước nàng nghĩ tìm cái cô nương nhà lục thất phẩm gì đó, hơi chút vận tác một phen không chừng cũng có thể thành.
Ai biết lúc này Cung phu nhân tìm tới nàng, còn muốn Lưu cô nương gả cho nhi tử bà ta.
Đổng thị cân nhắc, đây là chuyện tốt a.
Cung nhị thiếu kia là cái ma ốm, không thể tham gia khoa khảo thành không được đại sự, kế nữ gả cho hắn, cả đời cũng chỉ như vậy. Nói không chừng Cung nhị thiếu vừa không cẩn thận liền đã chết, vậy kế nữ liền thành quả phụ.
Vậy hả giận.
Càng quan trọng là, Cung gia này có vị cô nương vừa độ tuổi nha.
Cung phu nhân có cầu với nàng ta, vì Cung nhị thiếu hao tổn tâm huyết, chuyện như vậy, hẳn là sẽ đáp ứng đúng không?
Thư Dư nghe đến đó ngây ngẩn cả người, “Này còn không phải là…… Hoán thân sao?”
“Không chỉ là hoán thân.” Mạnh Duẫn Tranh nói, “Cung Khâu có không quản chuyện này, Cung Nhã có không được sủng ái, vậy cũng là nữ nhi Cung gia. Huống chi, Cung Khâu dã tâm còn không chỉ tại đây, nơi nào sẽ để nữ nhi gả cho người như vậy.”
Cung gia, cho dù là thứ nữ, vậy cũng phải xứng với con cháu quan gia.
Điểm này, Cung phu nhân cùng Đổng thị đều rõ ràng.
Vì thế hai người suy nghĩ cái biện pháp bỉ ổi, làm Cung Nhã thất thân với huynh trưởng Đổng thị, gạo nấu thành cơm, lại hơi chút vận tác một phen, không gả cũng phải gả.
Nhưng mà không khéo chính là, việc này đã bị Trần di nương biết.
Trần di nương hoang mang lo sợ đi nói cho Cung Nhã, Cung Nhã nghe xong đều phải tức đến bùng nổ.
Nàng ta không phải cái người sẽ nhẫn nhục chịu đựng, bị người tính kế như vậy cả đời đều phải xong rồi, nơi nào sẽ thiện bãi cam hưu.
Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn nàng không có cách nào đánh mất ý tưởng của Cung phu nhân, vào lúc trong lòng càng ngày càng nôn nóng, Mạnh Duẫn Tranh hồi kinh.
Cung Nhã nhìn thấy hắn, trừ ngoài ý muốn khiếp sợ ra, còn đột nhiên tâm sinh một kế.