Không nghĩ tới sau khi nói mấy câu, lại phát hiện Mạnh Duẫn Tranh đối với Cung Khâu tựa hồ có oán khí.
Người này lập tức cho người đi bẩm báo tam hoàng tử, tam hoàng tử đang rất là bực bội.
Hắn đem sự tình Cung Khâu cùng Quý phi tư thông thọc tới trước mặt phụ hoàng, không nghĩ tới phụ hoàng thế mà cứ như vậy đem người nhốt lại, xử trí gì đều không có, ngay cả hắn cũng bị cấm túc.
Sau đấy hắn tưởng tượng liền suy nghĩ cẩn thận, phụ hoàng sĩ diện, loại sự tình bị người đeo nón xanh cho như này, hắn tự nhiên không muốn gióng trống khua chiêng thông cáo thiên hạ làm tất cả mọi người biết.
Hiện tại phụ hoàng chẳng những bực lão Nhị, chỉ sợ cũng bực cả hắn.
Nhưng mà không sao cả, cho dù phụ hoàng có không nghĩ mất mặt, lão Nhị không phải con hắn, cùng ngôi vị hoàng đế khẳng định là vô duyên.
Không có lão Nhị, phụ hoàng thân thể lại không tốt, ngôi vị hoàng đế này, sớm muộn gì đều sẽ đến tay hắn.
Nhưng mà việc cấp bách là phải ấn cái tội danh cho lão Nhị bọn họ đã.
Không nghĩ tới lúc mấu chốt này, vị Cung Tiêu kia tới, hắn nếu đối với Cung Khâu có oán khí, nói không chừng, sẽ là chỗ đột phá.
Tam hoàng tử tìm người báo cho Hề Bình công công bên cạnh hoàng đế.
Hề Bình vừa nghe đối phương là nhi tử Cung Khâu, lập tức liền đi bẩm báo hoàng đế.
Hoàng đế đối với Cung Tiêu còn có điểm ấn tượng, rốt cuộc Kinh đại nhân mới vừa ở trước mặt mình nói về chuyện của hắn, sát đó liền truyền đến chuyện Cung Khâu gặp lén phi tần, hoàng đế muốn không nhớ kỹ đều khó.
“Hắn tới làm cái gì? Tới cầu tình cho cha hắn sao?”
Hề Bình nhỏ giọng nói, “Hoàng Thượng, người Cung gia còn không biết Cung Khâu xảy ra chuyện, bị nhốt ở trong cung đâu, chỉ sợ là có chuyện quan trọng khác.”
Hoàng đế ho khan hai tiếng, dựa vào trên trường kỷ, sắc mặt xanh trắng, thập phần tiều tụy.
Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu, “Đem người tuyên tiến vào.”
“Vâng.”
Mạnh Duẫn Tranh bị thỉnh tới Ngự Thư Phòng, nhìn thấy hoàng đế, vội cúi đầu cung kính thỉnh an.
Hoàng đế đánh giá hắn, nhi tử này của Cung Khâu, thế nhưng bộ dạng hiếm có.
“Ngươi là Cung Tiêu?”
“Vâng, Hoàng Thượng.”
“Ngươi tìm trẫm có chuyện gì?”
Mạnh Duẫn Tranh trầm mặc một lát, đột nhiên hít sâu một hơi, ngẩng đầu, thần sắc kiên định mở miệng, “Hoàng Thượng, thảo dân muốn cáo trạng Cung Khâu Cung đại nhân.”
Hắn tới đưa tội trạng cho Hoàng Thượng nha.
Hoàng đế đồng tử co rụt lại, nhịn không được ngồi thẳng thân mình, “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn cáo Cung Khâu? Cung Tiêu, Cung Khâu chính là phụ thân ngươi, tử cáo phụ, dựa theo luật pháp Đại Túc triều, phải chịu hình trước.”
Mạnh Duẫn Tranh không muốn chịu hình, bởi vậy hắn nói năng có khí phách trả lời, “Thảo dân không phải là nhi tử của Cung Khâu, thậm chí có thể nói, Cung Khâu là kẻ thù giết mẹ của thảo dân.”
Hoàng đế ngẩn người, “Chỉ giáo cho?”
“Hoàng Thượng, thảo dân là Mạnh Duẫn Tranh nhi tử của Mạnh Bùi ở Toàn Thịnh tiêu cục thuộc Thiên Ninh huyện. Thời trước, Cung Khâu nhìn trúng dung mạo của mẫu thân ta, liền mua được nhà ngoại ta. Mẫu thân bất đắc dĩ thành ngoại thất của Cung Khâu, ai ngờ sau lại bị một vị đại quan họ Lưu khác coi trọng, Cung Khâu liền đưa mẫu thân ta cho vị Lưu đại nhân kia. Có lẽ trời cao rủ lòng thương, vào đêm mẫu thân ta bị nhốt ở đó, Lưu đại nhân trong nhà tao ngộ thích khách, hơn phân nửa phủ đệ bị thiêu hủy, mẫu thân ta tranh thủ hỗn loạn trốn thoát.”
Hoàng đế nghe đến đó đột nhiên ngẩn ra một chút, đánh gãy hắn, “Ngươi nói…… Vị quan viên họ Lưu kia trong nhà tao ngộ thích khách? Là chuyện bao nhiêu năm trước?”
“22 năm trước.” Mạnh Duẫn Tranh hiện giờ 21 tuổi.
Hoàng đế sắc mặt đột nhiên thay đổi, một bên Hề Bình cúi đầu, nghĩ thầm, 22 năm trước, kia chẳng phải là huynh trưởng nhà mẹ đẻ của Lưu Quý phi sao?
Nói như vậy thì liền thông, Lưu Quý phi cùng Cung Khâu tư thông, tự nhiên không thể cho bên người Cung Khâu có một nữ tử mỹ mạo khác, mượn tay huynh trưởng muốn diệt trừ ngoại thất kia về tình cảm có thể tha thứ.
Hoàng đế trầm khuôn mặt, “Tiếp tục nói.”