Thư Dư ‘ phốc ’ một tiếng nước trà trong miệng đều phun ra.
Nàng ngạc nhiên nhìn về phía Mạnh Bùi, nàng quả nhiên vẫn là quá đơn thuần.
Ân, là nàng quá đơn thuần!!
Mạnh Bùi coi như không thấy được nàng khiếp sợ, tiếp tục giống như cha già hòa ái lại thiện giải nhân ý, “Cha biết, con không nói với cha, thứ nhất là điều kiện không cho phép, thứ hai cũng là vì cha suy nghĩ. Con vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện, cha vẫn là thực vui mừng.”
Mạnh Duẫn Tranh ha hả cười gật đầu, dù sao trắng đen mâu thuẫn gì cũng đều một mình cha nói cả.