TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 117: Vẫn Là Tấm Thân Xử Nữ

Đại Nha thấp thỏm thả tay lên, Hồ đại phu bắt mạch một lát, lại ngẩng đầu nhìn nhìn sắc mặt nàng, nhíu mày nói, “Khí huyết suy yếu, tì vị thấp hàn, giấc ngủ không đủ, thân thể này của ngươi suy nhược trầm trọng đó.”

Đại Nha nhấp nhấp môi, Thư Dư ở một bên nói, “Đại phu, vấn đề của tỷ ta có lớn không?”

“Ta khai cho nàng hai thang thuốc, nàng phải dưỡng dạ dày cho cẩn thận vào, bằng không lại thêm một thời gian, tì vị tổn hại sẽ nghiêm trọng hơn. Còn có, đi ngủ sớm một chút, không thể mệt nhọc quá mức. Trong nửa tháng tới đều không cần làm việc nặng, hiện tại không dưỡng thân thể cho tốt, về sau sẽ phải nếm mùi đau khổ.”

Hồ đại phu vừa nói vừa cúi đầu viết chữ khai phương thuốc.

Viết xong liền đưa cho Thư Dư, “Đi bốc thuốc đi.”

Thư Dư không đi, nàng nhìn nhìn ra cửa, lại thấp giọng nói, “Hồ đại phu, ngươi giúp ta nhìn xem, tỷ của ta có phải thể hàn không dễ mang thai không?”

Hồ đại phu ngẩn ra, “Không dễ mang thai?”

Hắn nhíu nhíu mày, trên mặt xẹt qua một tia hoang mang, hắn đối với Đại Nha đang hận không thể co người vào một cục nói, “Ngươi lại đưa tay đây ta nhìn xem.”

Đại Nha vươn tay ra, Hồ đại phu lúc này bắt mạch thời gian không dài như lúc trước.

Hắn nói, “Xác thật là có chút thể hàn, nhưng mà chỉ cần từ từ điều trị, chờ về sau thành thân vẫn rất dễ dàng hoài thượng hài tử mà.”

Nói xong dừng một chút, xem cách búi tóc của Đại Nha, “Ngươi đã thành thân?”

“Đúng vậy, đã thành thân.”

Hồ đại phu, “Nhưng mạch tượng sao lại biểu hiện, chưa trải qua việc phá thân?”

Thư Dư vội vã ngẩng đầu, “Hồ đại phu ngươi nói cái gì?” chưa trải qua việc phá thân? Vậy chẳng phải là nói, tỷ nàng vẫn là xử nữ?

Một nữ tử đã thành thân hai năm, vẫn là xử nữ??

Sao có thể?!!

Thư Dư nhìn về phía Đại Nha, người sau lại vẻ mặt mờ mịt.

Thư Dư đầu óc lóe lên cái gì đó, khóe miệng đột nhiên mím lại, nói với Hồ đại phu, “Đại phu, chúng ta đã biết, đa tạ. Đây là tiền khám bệnh, chúng ta bây giờ sẽ đi quầy bốc thuốc.”

Hồ đại phu kiến thức rộng rãi, từng gặp qua đủ loại người bệnh.

Từ phản ứng của hai người và mạch tượng thì có thể ít nhiều đoán được trong này khả năng có cái riêng tư gì đó.

Hắn là đại phu, sẽ không hỏi nhiều. Nghe được Thư Dư nói như vậy, liền gật gật đầu, “Ân, đi thong thả, nhớ rõ phải điều trị thân mình cẩn thận.”

“Được.”

Thư Dư mang theo Đại Nha đi bốc thuốc trước rồi mới cầm theo gói thuốc ra khỏi y quán.

Đại Nha thấy nàng trầm khuôn mặt, có chút không dám nói lời nào, nàng trực giác muội muội đang tức giận, phải nói là cực kỳ tức giận.

Hai người một đường trầm mặc trở về cửa hàng phố Ninh Thủy, Trịnh công hướng về phía các nàng chào hỏi, “Đã trở lại? Thế nào? Đại Nha thế nào rồi?”

Thư Dư lúc này mới nghĩ đến cửa hàng có người, không thích hợp nói chuyện.

Nàng đối với Trịnh công gật gật đầu, trả lời, “Vẫn tốt, đại phu nói chỉ cần điều trị nửa tháng là có thể cải thiện.”

“Vậy là tốt rồi, ăn cơm thật nhiều so với cái gì đều mạnh hơn.”

Thư Dư lại nói, “Trịnh thúc, ngươi cứ bận rộn đi, chúng ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.”

“Đi đi, đi đi.”

Thư Dư liền lại mang theo Đại Nha rời khỏi cửa hàng, trực tiếp hướng về phía y quán của Từ đại phu đi đến.

Huyện thành này ngoài cửa hàng, nơi mà Thư Dư có thể đi chính là y quán của Từ đại phu, nàng đi qua, thuận tiện lấy thuốc của Lộ Nhị Bách về luôn.

Y quán vẫn quạnh quẽ trước sau như một, Thư Dư cùng Từ đại phu tương đối quen thuộc. Thấy nàng lại đây, Từ đại phu lập tức chào hỏi, “Cha ngươi chân thế nào rồi? Còn có cái cao xóa sẹo kia của ngươi nữa, hiệu quả như thế nào?”

“Hiệu quả khá tốt, sẹo trên mặt tam muội ta đã nhạt đi rất nhiều.”

Từ đại phu vui vẻ, “Ngươi nhưng đừng có mà khoác lác đấy, hôm nào mang nàng lại đây cho ta xem.”