Lộ Tam Trúc đã sớm từ Đại Ngưu bên kia hóng hớt được địa chỉ, hôm qua tới huyện thành chuyện thứ nhất là chạy đến cửa hàng xem một phen, còn đối với mấy người Trịnh công vênh váo tự đắc dặn dò tới lui, giống như chính mình chính là chủ nhân ấy.
Cũng mất công vì Trịnh công quen biết Lộ Nhị Bách, đương nhiên đã biết Lộ Tam Trúc người này là loại tính tình gì, cũng chỉ cười cười không nói thêm cái gì, hai người còn trò chuyện một lát.
Thư Dư từ trên xe la nhảy xuống, Lộ Tam Trúc vội liền nói, “Ta đây bây giờ lập tức đi tìm người ngay.”
Nói xong, ngay cả cửa cửa hàng cũng không vào, liền nắm xe la đánh đi mất.
Thư Dư nhịn xuống xúc động trợn trắng mắt, vào cửa hàng.
Trịnh công quả nhiên tốc độ rất nhanh, lúc này mới ngày thứ ba, đã đem phòng thử đồ cùng hành lang đều tu sửa khá ổn thỏa rồi, còn lại những chi tiết nhỏ thì chờ tu sửa xong xuôi rồi lại xử lý, hiện tại bắt đầu xuống tay tu sửa đại sảnh.
Nhìn thấy Thư Dư lại đây, Trịnh công lau mồ hôi, nói, “Lộ chủ nhân nhìn xem, phòng thử đồ kia xử lý như vậy đã được chưa, dựa theo ngươi nói, cửa sổ thông gió, ánh sáng cũng không tồi.”
Thư Dư vào nhìn một vòng, quả thực giống y như nàng tưởng tượng.
Nàng vừa lòng gật gật đầu, lại cùng Trịnh công thảo luận một phen.
Khi trở ra lại thấy một tiểu công đột nhiên tiến lên nói, “Lộ chủ nhân, bên ngoài có một vị công tử nhìn rất quý khí, cũng không biết muốn làm gì, chỉ đứng ở cửa không tiến vào, hỏi hắn thì hắn cũng chỉ cười lắc đầu.”
Thư Dư sửng sốt, đi theo tiểu công kia ra cửa.
Ngay sau đó kinh ngạc nhìn về phía người trước mặt, “Mạnh công tử? Ngươi tới tìm ta?”
Mạnh Duẫn Tranh gật gật đầu, nhìn về phía cửa hàng.
Thư Dư lập tức nói, “Tới, vào ngồi đi đã.”
Mạnh Duẫn Tranh đối với mấy người Trịnh công cười cười, tư thái ôn tồn lễ độ, làm người không tự giác như tắm mình trong gió xuân.
Mắt thấy Trịnh công bọn họ lộ ra biểu tình thiện ý, Mạnh Duẫn Tranh hiểu rồi, quả nhiên không phải hắn cười có vấn đề, mà là ánh mắt Thư Dư có vấn đề.
Tươi cười này của hắn là gãi đúng chỗ ngứa…… Rõ ràng không chê vào đâu được.
Thư Dư mang theo Mạnh Duẫn Tranh đi đến hậu viện, khoảng không gian này đã được tách ra, tuy rằng có chút loạn, nhưng tốt xấu gì vẫn đủ riêng tư.
“Mạnh công tử ngồi đi, ta rót cho ngươi chén nước đã.”
Mạnh Duẫn Tranh lại ngăn lại nàng, ra dấu tay.
Thư Dư hỏi, “Ngươi muốn giấy bút?”
Thấy hắn gật đầu, Thư Dư đồng ý, “Được, ngươi chờ một lát.”
Bọn họ giao lưu, cũng xác thật là không thể thiếu giấy bút được.
Thư Dư mang đồ về rất nhanh, nhưng mà Mạnh Duẫn Tranh nhìn thấy tờ giấy thô ráp cùng với cục than kia, biểu tình trên mặt không khỏi có chút nứt ra.
Thư Dư vung bàn tay lên, “Ngươi tạm chấp nhận chút đi, ta nơi này còn chưa chuẩn bị giấy mực. Đây là Trịnh công dùng để vẽ thiết kế đấy, giấy này vẫn khá tốt, dùng bền.”
Mạnh Duẫn Tranh, “……” Được rồi.
Hắn tiếp nhận cục than, ngón tay trong nháy mắt đã bị nhiễm đen.
Hắn liếc mắt nhìn một cái, tiếp tục viết chữ.
Thư Dư đều không cần hỏi, hắn đã viết xong mục đích hôm nay đến gặp nàng.
Chỉ là, Thư Dư ngay từ đầu cho rằng hắn gặp phải chuyện gì, muốn tìm nàng hỗ trợ. Ai biết Mạnh Duẫn Tranh viết lại là về sự tình của Trương Thụ.
‘ mấy ngày trước đây tên nam tử kia hướng ta hỏi đường, ngươi nhận thức đúng không? ’
Thư Dư nhíu mày, gật gật đầu, “Đúng vậy, ngươi…… Lại gặp qua hắn?”
Mạnh Duẫn Tranh cảm thấy Thư Dư thật sự rất nhạy bén, hắn hơi hơi gật đầu.
Thư Dư lập tức hăng hái, “Ngươi ở nơi nào gặp qua hắn, lúc nhìn thấy hắn thì hắn đang làm cái gì?”
Mạnh Duẫn Tranh cúi đầu, lại viết xuống, ‘ ở cửa nhà ta, hai ngày này thời điểm ta ra cửa, đều nhìn thấy hắn ngồi xổm ở cửa nhìn ta. Ánh mắt……’
Hắn ngòi bút dừng một chút, nhìn nhìn Thư Dư, tiếp tục viết, ‘ ánh mắt nóng cháy. ’