Trong đám người tiếng nghị luận sôi nổi.
“Loại người này cũng thật là đáng sợ, tỷ tỷ cô nương này cũng quá thảm rồi, đời trước tạo nghiệt gì mà gặp phải loại nam nhân này chứ?”
“Hai năm, phải sống hai năm như vậy, là ta, chắc là ta đã sống không nổi nữa.”
“Đúng vậy, nếu là nữ nhi của ta gặp phải loại sự tình này, ta nhất định giết hắn.”
Ngụy cô nương nghe được, khóc càng thêm mãnh liệt.
Nàng vốn là mới vừa thành thân không lâu, chưa bị cuộc sống bào mòn, vẫn là cô nương ngây thơ hồn nhiên, trong nhà lại có nhiều huynh trưởng từ nhỏ đau sủng lớn lên như vậy.
Vừa rồi thời điểm nhìn thấy trượng phu của mình thích nam nhân, nàng cảm thấy như trời sắp sập xuống.
Nhưng hiện tại nghe được Thư Dư nói mới biết được, có người so với nàng bất hạnh hơn gấp mười lần gấp trăm lần.
Thư Dư cầm một tấm khăn đưa cho nàng, nhẹ giọng nói, “Ngụy cô nương, đây là hiện trạng bây giờ của tỷ tỷ của ta, ta không biết ngươi qua hai năm nữa có phải hay không cũng sẽ bị bức thành như vậy, loại súc sinh này chúng ta căn bản không dám đánh cuộc xem hắn còn có thể làm ra việc không phải người gì nữa. Nhưng ít ra, ngươi còn phát hiện sớm, có thể kịp thời ngăn tổn hại.”
Ngụy cô nương một bên lau nước mắt một bên gật đầu, đúng vậy, may mắn nàng phát hiện sớm.
Thư Dư lúc này mới nhìn về phía đại ca Ngụy gia đứng một bên, “Người này, chúng ta đến mang về. Mong rằng vài vị có thể châm chước.”
Ngụy đại ca nhíu nhíu mày, “Các ngươi dự định làm như nào?”
“Làm tỷ tỷ của ta thoát ly khỏi bể khổ, cùng hắn hòa li. Sau đó…… Rồi nói sau.”
Hòa li??
Trương Thụ lập tức ngẩng đầu, lớn tiếng kêu, “Không hòa ly, ta sẽ không hòa li với Đại Nha.”
Có người nhìn không được, “Đều như vậy rồi ngươi còn muốn kéo haiij cô nương người ta cả đời? Ngươi lại không thể đụng vào nữ nhân, ngươi không hòa ly là muốn cho cô nương người ta tiếp tục làm hạ nhân cho nhà ngươi, bị cả nhà ngươi khi dễ chứ gì? Nghĩ thì đẹp đấy, cũng không nhìn xem chính mình là cái loại đức hạnh gì. Hòa li khá tốt, để cho cô nương đáng thương kia lại tìm được người biết thương nàng gả cho, miễn cho bị nhà ngươi bức tử.”
Thư Dư nhìn về phía người nọ, sau đó kinh ngạc phát hiện Mạnh Duẫn Tranh đang đứng bên cạnh hắn.
Ồ, xem ra là diễn viên rồi.
Giang Viễn huyện còn chưa có tiền lệ hòa li bao giờ, cho nên Thư Dư thời điểm ngay từ đầu nói hai chữ này, hiện trường tĩnh lặng, phản ứng không khác gì mấy người Lộ Đại Tùng vậy.
Nhưng một khi đã có người mở miệng, hơn nữa Thư Dư lúc trước nói những lời đó, cùng với Trương Thụ là thân phận đồng tính luyến ái, mọi người lại cảm thấy, hòa li mới là xác.
Bên kia người Ngụy gia cũng lập tức phụ họa theo, “Đúng vậy, hòa li, cô nương nhà chúng ta cũng muốn hòa li với súc sinh Chu Kiến này.”
Thư Dư muốn chính là cái này, bọn họ hai nhà đều là người bị hại, đều bị buộc hòa li, ngược lại người chỉ trỏ nhà gái sẽ ít đi.
Ngụy gia đại ca đồng ý Thư Dư mang Trương Thụ trở về, “Cô nương chỉ cần mang về là được, nếu như có chỗ nào yêu cầu hỗ trợ, cứ việc tới tìm chúng ta. Hai nhà chúng ta đều là bị lừa, nên đoàn kết mới phải.”
Thư Dư thực chân thành nói cảm tạ, “Đúng vậy.”
Nàng quay đầu nhìn về phía Trương Thụ vẫn như cũ không phục, đôi mắt đều phẫn nộ đỏ bừng, ánh mắt lạnh băng.
Sau đó đối với hai người Lộ Tam Trúc nói, “Tam thúc, Đại Ngưu ca, các ngươi tìm ra quần áo tròng lên cho hắn, lấy dây thừng trói người lại. Chúng ta về nhà, làm chủ cho tỷ tỷ đi.”
“Được.” Hai người không nói hai lời vọt vào phòng ngủ, tùy tiện tìm kiện quần áo, cũng mặc kệ là của Trương Thụ hay của Chu Kiến, tròng lên cho hắn sau lại không màng hắn giãy giụa, lấy dây thừng đem người trói lại vững chắc, kéo đi luôn.
Đám người tránh ra một con đường, Thư Dư cùng Mạnh Duẫn Tranh liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó dường như không có việc gì mang theo người nhanh chóng rời đi.