Mạnh Hàm hung hăng nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt lại dần dần tỏa sáng.
“Hiểu, hiểu rồi ạ.”
Nàng như thế nào lại không nghĩ tới, còn có thể có biện pháp như vậy chứ.
Nhìn Đào Cầm luôn luôn làm nũng nói lời hay là có thể làm nương nàng đứng ở bên nàng ta vô điều kiện, lúc này mặt sưng đỏ ngã ngồi trên mặt đất bộ dáng run rẩy, Mạnh Hàm trong lòng thống khoái nói không nên lời.
Ngay sau đó, Đào thị hét lên một tiếng, ném tay Ứng Tây ra, ôm chặt Đào Cầm, thương tâm muốn chết khóc lớn lên.