TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 150: Trương Thụ Thành Phế Nhân

Thư Dư lười đi để ý hắn, nàng chẳng lẽ không nghĩ tới mở cửa hàng đồ ăn sao?

Vấn đề là hiện tại nàng còn không quyền không chỗ dựa, thức ăn rồi phương thuốc gì đó, không hề dễ dàng giữ được.

Nàng mở cửa hàng trang phục, bán lại không phải bí quyết, là tay nghề thiết kế hình tượng. Tay nghề sao, ngươi muốn học, tới mà học, nàng có thể thoải mái hào phóng cho người khác xem, có thể học được cũng coi như là đối phương có bản lĩnh.

Hơn nữa, cái này càng dễ dàng tiếp cận với người mà nàng muốn tiếp cận hơn.

Chờ sau này ổn định, nếu lại có ý tưởng khác, lại mở cửa hàng đồ ăn cũng không muộn.

Lão thái thái lại ghét bỏ Lộ Tam Trúc, “Ngươi đâu ra nhiều lời lảm nhảm như vậy, cái gì cũng không hiểu, còn ở nơi này khoa tay múa chân, lăn lăn lăn, đừng có ăn nữa.”

Lộ Tam Trúc lập tức liếm mặt cười, trốn đến phía sau nhi tử mình, thò thay bốc một nắm khoai tây chiên răng rắc răng rắc, nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Nương, ta lại đây là có việc đứng đắn á.”

“Ngươi có thể có cái việc đứng đắn gì?”

Lộ Tam Trúc lại nhét hai miếng nữa vào trong miệng, rồi mới nói nói, “Nương, chúng ta tuy rằng là sự tình hòa ly đã làm xong, của hồi môn kia cũng lấy về tới. Nhưng ta thấy, tiểu tử Trương Thụ kia tàn nhẫn độc ác. Đặc biệt lúc trước khi chúng ta rời đi ấy, ta nhìn ánh mắt kia của hắn đều cảm thấy khiếp đến hoảng. Ta cho là hắn khẳng định sẽ không cứ như vậy thiện bãi cam hưu, nương nói xem hắn có thể còn tới tìm Đại Nha phiền toái hay không?”

Lão thái thái vừa nghe, cũng đi theo mặt ủ mày ê lên, “Chúng ta thật là nhìn lầm Trương Thụ này rồi, ai có thể nghĩ đến hắn lại là người có thể hai mặt như vậy chứ?”

Lộ Tam Trúc nhìn về phía Thư Dư, “A Dư, ngươi nghĩ như thế nào?”

“Cái gì mà nghĩ như thế nào? Hắn muốn tìm phiền toái thì cũng phải xem mình có cơ hội hay không chứ.”

Tràn đầy tinh thần học hỏi Lộ Tam Trúc lập tức nhổm thân thể lên, “A Dư, ta biết ngay ngươi cũng sẽ không bỏ qua Trương Thụ mà, ngươi tính toán làm như thế nào? Có cần hỗ trợ không? Cứ việc tìm tam thúc nhé.”

Thư Dư vẻ mặt vô tội, “Tam thúc nói cái gì thế? Trương Thụ kia đều thân bại danh liệt rồi, ta còn có thể nào không buông tha hắn, chẳng lẽ còn muốn bức tử hắn chắc? Ta như là người đuổi tận giết tuyệt như vậy sao?”

Lộ Tam Trúc, “……”

Ngươi, không giống sao?

Hắn có chút không thấu được tâm tư Thư Dư, nhưng mà vẫn cứ cảm thấy việc này sẽ không yên.

Thư Dư lại cười cười, không nói thêm cái gì.

Nhưng mà ngày hôm sau, thời điểm Thư Dư đang ở trong nhà giúp đỡ Lộ Nhị Bách ghép lại tay chân, Lộ Tam Trúc đột nhiên sắc mặt trắng bệch vọt tiến vào, thanh âm đều run run, “Đã, đã xảy ra chuyện.”

Thư Dư vừa mới ghép xong cái tay của người mẫu cẩn thận thì thoắt cái không chú ý, lại bẻ tay xuống mất.

Nàng xoa xoa thái dương, “Tam thúc, sao mỗi lần thúc lại đây đều lúc kinh lúc rống thế.”

Lộ Tam Trúc chân cẳng đều đang nhũn ra, trên trán tất cả đều là mồ hôi hột, “Ta, ta xác thật đã chịu kinh hách đó.”

Đại Nha bưng cho hắn một chén nước lại đây, “Tam thúc, uống nước đi.”

Lộ Tam Trúc tiếp nhận rồi tặc tặc một lèo uống xong, mới thở ra một hơi, nhìn Đại Nha nói, “Vẫn là ngươi hiểu chuyện.”

Thu hồi tầm mắt, đối mặt với ánh mắt không kiên nhẫn của Thư Dư, hắn cười gượng một tiếng, vội nói, “Cái kia, ta ngày hôm qua trở về thì vẫn nghĩ sao như thế nào cứ cảm thấy không thích hợp, lo lắng Trương Thụ sẽ có cái âm mưu quỷ kế gì. Cho nên là sáng sớm hôm nay, ta lại chạy đến Đại Nghiêm thôn, muốn nhìn một chút xem cái nhìn của thôn dân bên kia đối với Trương gia như thế nào. Kết quả ta vừa mới lắc lư đến cửa Trương gia, liền nghe được một sự tình thiếu chút nữa làm ta đái trong quần.”

Nói đến đây, hắn hung hăng nuốt nuốt nước miếng, mở to hai mắt nhìn, “Cái Trương Thụ kia, hắn, hắn biến thành phế nhân.”

Thư Dư sửng sốt, Lộ gia những người khác cũng đồng thời nhìn qua, phế nhân? Cái gì phế nhân?