Đinh Nguyệt Hoa trên mặt rất nhanh đã thoa kem xong, cũng không biết như thế nào, sau khi thoa xong thế nhưng cảm thấy so với nàng trước kia tự mình thoa còn thoải mái thanh tân hơn nhiều.
Thư Dư vừa thao tác vừa cùng nàng nói chuyện, “Sau khi thoa kem dưỡng xong thì chờ cho nó hấp thụ một chút.”
Đinh Nguyệt Hoa ‘ nga ’ một tiếng.
Sau đó liền nhìn thấy Thư Dư ngồi ở đối diện nàng, dường như đang quan sát mặt nàng.
Nàng bị xem đến có chút mất tự nhiên, Thư Dư lại cười nói, “Không có việc gì đâu, chúng ta đều là nữ tử, không có gì phải thẹn thùng cả.”
Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy nàng nói chuyện rất có ý tứ, cũng sẽ không làm người cảm thấy không được tự nhiên, ngẫu nhiên nói vài lời rất dí dỏm, cũng đánh vỡ khoảng cách đôi bên.
Thư Dư rất nhanh đã nghiên cứu xong hình mặt của Đinh Nguyệt Hoa, lập tức bắt đầu thao tác tay.
Đinh Nguyệt Hoa ngay từ đầu còn sẽ xem nàng lấy vài thứ kia, sau lại không còn tâm tư. Nhưng thật ra nha hoàn đứng ở phía sau cũng nỗ lực muốn ghi nhớ từng bước của Thư Dư, nhưng căn bản là xem không kịp.
Những cái đó chai lọ vại bình thật nhiều lại còn đều tương tự nhau, nàng cũng phân biệt không ra. Hơn nữa nàng xem cái chai thì không rảnh lo xem thủ pháp, xem thủ pháp lại không rảnh lo xem trình tự, mắt sắp hoa luôn rồi.
Cuối cùng nha hoàn đành từ bỏ, dứt khoát trực tiếp nhìn chằm chằm mặt Đinh Nguyệt Hoa.
Này vừa thấy, nha hoàn kia cũng khiếp sợ, này, này thật là tiểu thư nhà nàng sao? Như thế nào cảm giác giống như hoàn toàn khác biệt vậy?
Không đúng, vẫn là giống nhau, nhưng, chính là, khí chất trên người tiểu thư hoàn toàn thay đổi rồi.
Hoá trang tốn thời gian khá lâu, sắc trời đã tối sầm hẳn.
Thư Dư nhíu nhíu mày, đối với nha hoàn đứng bên nói, “Lại giúp ta châm thêm hai cây nến đi.”
Nha hoàn kia không kịp phản ứng lại, còn đang ngơ ngác nhìn Đinh Nguyệt Hoa.
Cho đến khi Đinh Nguyệt Hoa duỗi tay kéo nàng một chút, “Tiểu Vân, còn không đi?”
“A? Vâng vâng vâng.” Tiểu Vân vội vàng gật đầu, nhưng vẫn là một bên thắp nến, một bên nhìn tiểu thư nhà mình.
Chờ hai cây nến sáng lên, ánh sáng lập tức tràn ngập hơn nhiều.
Thư Dư cuối cùng vẽ hình môi cho Đinh Nguyệt Hoa, lúc này mới buông đồ trong tay ra.
Đinh Nguyệt Hoa tò mò hỏi, “Xong rồi sao?”
Thư Dư lắc đầu, “Còn phải đổi kiểu tóc nữa.”
Nàng lại vòng tới phía sau Đinh Nguyệt Hoa, đem tóc nàng xõa xuống dưới, “Đinh cô nương tóc dưỡng đến thật tốt.”
Đinh Nguyệt Hoa nhấp môi nở nụ cười, một đầu tóc vừa đen vừa mượt mà dày nặng, là thứ nàng lấy làm tự hào nhất đó.
“Có ưu thế tốt như vậy, càng hẳn là phải lợi dụng lên mới phải.” Khi nói chuyện, nàng lưu loát chải cho nàng tóc cao đuôi ngựa, cắm vào ngọc trâm tử.
Cuối cùng, đó là quần áo trên người nàng.
Đinh Nguyệt Hoa hôm nay mặc trường bào màu xanh biển, nhưng quần áo này rõ ràng không thích hợp với nàng, ăn mặc có chút cảm giác lôi thôi lằng nhằng.
Hơn nữa Thư Dư hiện tại trang điểm cho nàng trang dung tương đối cứng rắn, cho nên quần áo tốt nhất cũng gọn gàng chút.
Nàng không biết khâu quần áo, cho nên tìm mấy cái kẹp chính mình sớm chuẩn bị tốt đem ống tay áo dài lùng thùng gấp lên rồi kẹp gọn lại vào trong.
Ít nhất thoạt nhìn sẽ không có vẻ rất lôi thôi.
Làm xong này hết thảy, Thư Dư vỗ vỗ tay, “Được rồi, đã xong, Đinh cô nương đứng lên nhìn xem.”
Đinh Nguyệt Hoa không biết chính mình hiện giờ là bộ dáng gì, chỉ là nghe lời đứng lên, thần thái lại rất câu nệ, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tiểu Vân.
Nhưng lúc này Tiểu Vân lại há hốc miệng mở to hai mắt nhìn, con ngươi toàn là kinh ngạc cảm thán, ngốc lăng không tiếp thu được tầm mắt dò hỏi của nàng.
Vẫn là Đinh Nguyệt Hoa ho nhẹ một tiếng, Tiểu Vân mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.