Thấy Mạnh Duẫn Tranh không phản ứng, Hướng Vệ Nam lại nói, “Ngươi cảm thấy, chúng ta có thể từ trên người vị Lộ cô nương kia, biết được một chút chuyện của Thư gia hay không?”
Mạnh Duẫn Tranh lắc đầu.
Hướng Vệ Nam liền phất tay áo đi, “Thật đúng là đem chính mình thành người câm mà.”
Trong phòng chỉ còn lại có Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích đang gặm đùi gà, người sau vứt bỏ xương gà, xoa xoa tay, “Ngươi nói Lộ cô nương thông minh như vậy lại còn có bản lĩnh, bao lâu thì có thể phát hiện chúng ta đang giả bộ đây?”
Mạnh Duẫn Tranh liếc xéo hắn một cái, đi luôn.
Thư Dư còn không biết chính mình được đánh giá cao như vậy trong lòng ngốc tử Triệu Tích đâu, nàng mới vừa trở lại cửa hàng, liền nhìn thấy Đại Nha đang cùng một người nói chuyện phiếm.
Vốn còn tưởng là có khách tới, kết quả tập trung nhìn kỹ, đây không phải…… Ngụy cô nương sao?
Ngụy Lam cũng nhìn thấy nàng, giơ tay hướng về phía nàng vẫy vẫy, “A Dư.”
Thư Dư bước chân lảo đảo một chút, A Dư? Các nàng khi nào thì thân thuộc như vậy nhỉ, không phải mới gặp mặt một lần sao?
Nàng nâng bước đi vào, hướng về phía Ngụy Lam cười cười, “Ngụy cô nương sao lại tới đây?”
“Ta chính là hỏi thăm hai ngày mới tìm được chỗ này đó, không nghĩ tới vừa vào đã thấy được Đại Nha, ta mới biết được Đại Nha chính là tỷ tỷ ngươi, chúng ta liền trò chuyện, ta hiện tại tâm tình khá hơn nhiều rồi.”
Ngụy Lam tuy rằng cũng hòa li, nhưng tình huống của nàng cùng Đại Nha khác nhau.
Đại Nha là mắt thường có thể thấy được phải chịu nhiều đau khổ, Trương gia lại còn cả nhà toàn là ác nhân, cho nên mọi người càng đồng tình thương tiếc Đại Nha hơn, cho dù Trương Thụ thành phế nhân, mọi người cũng chỉ cho rằng hắn là trừng phạt đúng người đúng tội, gặp báo ứng mà thôi.
Ngụy Lam thì lại khác, thời gian nàng gả cho Chu Kiến vẫn còn ngắn, chẳng những không chịu khổ chịu tội gì. Thậm chí còn trong nhà nàng huynh đệ nhiều lại cường thế, Chu Kiến là cô nhi không có chỗ dựa gì, hàng xóm láng giềng liền cảm thấy sau khi hai người thành thân, Chu Kiến mới là người sống không được như ý đấy.
Hiện giờ mắt nhìn Ngụy Lam chẳng có việc gì, Chu Kiến lại bị đánh đến chết khiếp, còn thành phế nhân mắt mù, câm nữa, ngược lại cảm thấy hắn là người chịu thiệt thòi.
Đương nhiên, cũng sẽ không ai chạy tới nói với Ngụy Lam cái gì, rốt cuộc huynh đệ trong nhà nàng đều không phải để trang trí.
Nhưng những loại ánh mắt đó nhìn nàng, vẫn làm cho Ngụy Lam phi thường dị ứng. Rõ ràng nàng mới là người bị hại, hiện tại làm như nàng không phân biệt phải trái vậy.
Ngụy Lam không nghĩ ngốc ở trong nhà, dứt khoát ra ngoài hít thở không khí.
Sau khi thấy Đại Nha, nàng lại càng thêm cảm nhận được mình may mắn cỡ nào.
Lúc này mới hai ngày, nàng đã chịu không nổi những ánh mắt khác thường đó của vài người. Nhưng Đại Nha lại đã phải chịu những chỉ chỉ trỏ trỏ đó hai năm rồi, người khác đều nói nàng không sinh được, nàng khổ mà không nói nên lời, còn bị nhà chồng đè đầu cưỡi cổ.
Ngụy Lam tưởng tượng đến ngày đó không có đánh vỡ gian tình của Chu Kiến, chỉ sợ 2 năm sau, nàng cũng sẽ rơi vào kết cục y chang.
Tới lúc đó, có lẽ chỉ một ngày thôi nàng cũng sống không nổi.
May mắn, hiện giờ các nàng đều được giải thoát rồi.
“A Dư.” Đại Nha gọi Thư Dư một tiếng, “Muội lúc trước nói muốn ở cửa hàng đặt mấy bồn hoa trang trí một chút, Ngụy Lam nói cách vách nhà nàng có vị bà bà trồng rất nhiều hoa, đều rất đẹp. Ta muốn đi xem, nếu như cảm thấy thích hợp, liền mua mấy bồn trở về.”
Nàng hứng thú dạt dào, Thư Dư đương nhiên không có ý kiến.
“Được đó, tỷ đi xem cũng tốt, không cần quá phức tạp, mùi thơm cũng không cần quá nồng đậm, đơn giản thoải mái thanh tân một chút là được.”
Đại Nha vội gật đầu lia lịa, “Ừ, chúng ta đây hiện tại đi ngay.”
Nàng đứng dậy đi theo Ngụy Lam chạy ra bên ngoài, hai người cũng không biết đã trò chuyện bao lâu, nhìn dáng vẻ như quen thuộc hơn nhiều.
Thư Dư cúi đầu lấy bạc, “Ta đưa cho tỷ một lượng bạc trước nhé, không đủ lại……”
Đại Nha đã chạy, “Không cần, ta tự có bạc của chính mình.”