TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 172: Trẻ Con Thu Hút Lẫn Nhau

Đại Ngưu không dám để Lộ Nhị Bách động thủ, chân thúc ấy còn chịu thương, sao mà bê đồ đạc được?

Ngược lại là Nguyễn thị vào thùng xe, đem cái rương đựng quần áo kéo ra tới.

Đồ vừa dọn xuống dưới, Lộ Nhị Bách đã gấp không chờ nổi bắt đầu động thủ, lắp ráp xong xuôi hết mấy người mấu.

Nguyễn thị cùng lão thái thái mặc quần áo cho người mẫu, người mẫu bằng gỗ có ba cái, còn số quần áo còn lại đều treo lên.

Chỉ là thời gian quá gấp, cho dù ba người Nguyễn thị, Đại Nha và lão thái thái làm tăng ca thêm giờ, cũng chỉ mới làm ra được mười hai bộ quần áo mà thôi. Treo hết lên rồi thì toàn bộ cửa hàng nhìn vẫn có vẻ trống trải.

Lão thái thái thở dài, “Vẫn là gấp quá, nếu như lại làm thêm mười bộ tám bộ nữa, thời điểm khai trương mới giống bộ dáng cửa hàng.”

Đại Ngưu đề nghị, “Hay là chúng ta đi sang cửa hàng trang phục khác mua mấy bộ, cho đủ số? Mua nhiều thì chắc chắn đối phương sẽ tính rẻ cho chúng ta chút.”

Mọi người liền nhìn về phía Thư Dư, nàng lắc đầu, “Cửa hàng của chúng ta trang phục không giống bọn họ, cho dù góp đủ số thì cũng nên lấy thứ khác tới góp. Nếu không đối phương một khi biết, đi ra bên ngoài rêu rao nói trang phục của chúng ta còn phải nhập hàng từ nhà bọn họ, vậy thì khách nhân khẳng định sẽ tình nguyện đi cửa hàng bọn họ mua luôn cho rồi, thanh danh của chúng ta cũng sẽ đi xuống.”

Thư Dư thấy bọn họ vẫn buồn rầu, cười nói, “Không sao đâu, cửa hàng trang phục của cũng ta khác với những cửa hàng trang phục bình thường, mười hai bộ cũng tạm đủ dùng, vừa mới khai trương khách nhân cũng không có nhiều, trong khoảng thời gian này chúng ta tiếp tục làm thêm là tốt rồi.”

Tệp khách hàng của bọn họ không giống nhau, nếu như hướng về mặt bằng của bá tánh bình thường, thì tất nhiên phải lấy số lượng nhiều làm chuẩn.

Nhưng loại như bọn họ đây lại tương đương với định chế.

Lão thái thái nghe vậy, vung tay lên, “Liền nghe A Dư.”

Mọi người không hề rối rắm, tiếp tục bận việc của mình.

Hai tấm gương đồng Thư Dư đặt cũng tới rồi, kỳ thật nàng muốn mua cái gương to cơ, nhưng Giang Viễn huyện này vừa hẻo lánh lại còn nghèo, gương to phải vận chuyển từ bên ngoài về, tạm thời không có.

Hơn nữa cái thứ đồ này rõ ràng đặc biệt quý, Thư Dư chỉ có thể giao tiền đặt cọc trước, chờ có hàng mới thì người ta đưa lại đây.

Lộ gia trong nhà cũng có một mặt gương đồng, nhưng mà rất nhỏ, hơn nữa cũng không rõ ràng.

Thư Dư mua hai tấm gương này, độ rõ ràng rất cao, Tam Nha cùng Đại Hổ vừa thấy liền thò lại gần ngó ngó mặt mình.

Đặc biệt là Tam Nha, nàng vuốt khuôn mặt nhỏ của mình cực kỳ cao hứng chạy đến trước mặt Thư Dư, “Nhị tỷ, sẹo trên mặt muội sắp không thấy nữa rồi này, bọn họ không bao giờ có thể gọi muội là sửu bát quái nữa.”

Thư Dư cười nói, “Nhị tỷ không lừa muội đúng không?”

“Nhị tỷ là lợi hại nhất.” Tiểu cô nương vui phơi phới, cười lộ cả hàm răng nhỏ, hai mắt đều híp cả lại. Sau đó lại thấy được Chiêu Tài, tiểu bạch miêu đối với cửa hàng đột nhiên có thật nhiều người xa lạ thì có chút sợ hãi, vẫn luôn trốn tránh không chịu ra.

Tam Nha đôi mắt ‘ tạch ’ một cái sáng lên, chỉ vào Chiêu Tài, “Là mèo con, nhị tỷ, là mèo con này.”

“Đúng vậy, đó là Chiêu Tài, về sau chính là mèo nhà ta. Nhưng mà nó nhát gan, sợ người lạ, tạm thời muội đừng tới gần nó. Chờ quen thuộc hơn thì có thể chơi cùng nó.”

Tam Nha lập tức đem tầm mắt thu trở về, “Vậy, vậy muội không đi xem nó nữa, tỷ bảo nó không phải sợ muội. Muội một chút cũng không đáng sợ đâu, muội sẽ đối xử tốt với Chiêu Tài.”

Đại Hổ cũng lập tức gật đầu, “Đệ cũng vậy.”

Hai người nói được thì làm được, thật đúng là cách Chiêu Tài rất xa. Chỉ là luôn nhịn không được liếc mắt qua ngắm nó, ba cái đứa trẻ con kia y như đang chơi trốn tìm cùng nhau vậy, quả thực đáng yêu muốn chết, đại khái là trẻ con thường thu hút lẫn nhau, không bao lâu, Chiêu Tài quả nhiên chạy ra, đối với Tam Nha Đại Hổ kêu meo meo.