TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 209: Hiện Trạng Của Nguyễn Gia

Nguyễn gia…… Thực thảm.

Thư Dư cho rằng với tính tình của Lộ Tam Trúc kia, nói Nguyễn gia một nửa sân bị dỡ xuống là mang theo cả thành phần khoa trương.

Không nghĩ tới, thế nhưng là bị dỡ thật.

Toàn bộ sân Nguyễn gia, nửa mặt tường đều bị đập bể.

Không chỉ có như thế, ngay cả phòng bếp cũng phải chịu lan đến, hai cái bệ bếp hiện giờ chỉ còn lại một cái, vốn là tủ bát tổn hại phá nứt lại bị tường đè ở phía dưới thành mảnh nhỏ, đứng ở bên ngoài đều có thể nhìn đến bộ dáng một nửa phòng bếp dư lại kia.

Ban đầu trong viện nuôi lợn và trâu cũng đã không còn nữa, chỉ còn mấy con gà đang kêu loạn thôi.

Trước kia treo ở dưới hành lang nào là thịt khô rồi bắp khôi cũng đều không thấy nữa, ngay cả cánh cửa nhà chính kia đều có loại cảm giác lung lay sắp đổ.

Khối đất bị sụp xuống kia vẫn còn ở nơi đó, cũng không ai thu thập, lúc này đang có một con chó ở góc tường đi tiểu, làm cho gà bên trong sợ tới mức gáy lợi hại hơn.

Trong phòng Nguyễn bà tử nghe được tiếng vang, vội vàng chạy ra.

Thư Dư lập tức ẩn trong một góc, cứ như vậy nhìn Nguyễn bà tử hùng hùng hổ hổ đuổi con chó kia, “Lăn lăn lăn, ngươi con chó ghẻ này, lần sau lại đến nhà ta đi tiểu, ta liền đem ngươi hầm thịt chó ăn.”

Thư Dư nhìn Nguyễn bà tử, hơn nửa tháng trước bà ta vẫn là khí phách hăng hái, vênh váo tự đắc, hiện tại lưng gù cả xuống, người cũng gầy đi hai vòng, mặt nhìn lại càng thêm dữ tợn khắc nghiệt.

Bà ta mắng hai câu sau, Nguyễn gia bên trong thực mau liền truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Nguyễn lão đại Nguyễn lão Nhị, “Nương, ngươi đủ chưa, giữa trưa có còn để người khác nghỉ ngơi không?”

“Đúng vậy, có thể đừng lăn lộn mù quáng nữa hay không? Nhà của chúng ta chính là bị ngươi lăn lộn thành như vậy đấy, ngươi liền ngừng nghỉ chút đi.”

Nguyễn bà tử bị mắng cổ co rụt lại, cũng không dám biện giải, vội vã lại nhỏ giọng vào phòng.

Thư Dư đứng ở bên ngoài xem xong toàn bộ quá trình, nhịn không được châm chọc cười cười.

Quả nhiên, ác nhân phải có ác nhân trị, Nguyễn gia này, hiện tại là thật sự ‘ rất náo nhiệt ’.

Nàng cuối cùng nhìn thoáng qua Nguyễn gia, xoay người đi luôn.

Nhà A Hương ở chân núi, nhà chồng nhà mẹ đẻ nàng đều không cần nàng, trong thôn cũng có rất nhiều người không muốn dung nàng, cho nên ở cũng khá xa.

Trên trán Thư Dư đã ra không ít mồ hôi, nàng đột nhiên hoài niệm áo cộc tay và quần đùi ở hiện đại, so với váy dài này thoải mái thanh tân hơn quá nhiều.

Thở ra một hơi, xuyên qua giữa thôn, Thư Dư rốt cuộc thấy được mấy gian phòng ở chân núi kia.

Nàng nhanh hơn bước chân, ai biết còn chưa tới gần nhà A Hương, liền nghe được bên kia của nàng truyền đến vài đạo thanh âm phẫn nộ.

“Phó Tưởng Đệ, ngươi

“Còn có lão Tam nhà ta, Phó Tưởng Đệ, quả ké trên đầu hắn đều là ngươi ném đúng không? Xả đều không xả hết được, ngươi nói làm sao bây giờ hả?”

Thư Dư đứng xa xa nhìn, quả thực có hai cái phụ nhân lôi kéo hai cái nam hài mười mấy tuổi đứng ở cổng nhà A Hương.

Đối diện bốn người là một cô nương gầy gầy nhỏ nhỏ, cái đầu không cao, so ra còn kém hai cái nam hài mười tuổi kia.

Nhưng nghe các nàng đối thoại, Thư Dư biết người này hẳn chính là nữ nhi của dì A Hương, Phó Tưởng Đệ so với nàng còn nhỏ hơn một tuổi.

Nghe tên này, liền biết lúc trước Phó gia có bao nhiêu trọng nam khinh nữ rồi.

Cũng khó trách sau khi trượng phu A Hương chết, Phó gia đem A Hương đuổi ra ngoài cũng đồng thời ném cả Phó Tưởng Đệ năm đó còn chỉ có hai tuổi ra luôn.

Phó Tưởng Đệ hiện giờ mười ba tuổi, nhưng hàng năm sinh hoạt áp lực, làm nàng mặc kệ là sắc mặt hay là vóc dáng, thoạt nhìn đều không được tốt lắm.