Nhưng mà, Phó Tưởng Đệ cá tính, lại cùng trạng thái thân thể của nàng thành ngược lại.
Đối mặt với hai cái phụ nhân chất vấn, nàng khuôn mặt nhỏ vững vàng, hừ lạnh một tiếng, “Là bọn họ khi dễ ta trước, ta đánh trả mà thôi. Bọn họ không ngừng khi dễ ta, còn chê cười A Trân nhà thôn trưởng. Các ngươi nếu như không tin, chúng ta đi nhà thôn trưởng tìm A Trân chứng minh, vừa lúc để thôn trưởng làm chủ.”
“Ngươi, ngươi……” Hai cái phụ nhân nháy mắt bị nói cho không ra lời.
Đây rõ ràng chính là uy hiếp, hài tử nhà các nàng khi dễ A Trân, các nàng còn dám đến nhà thôn trưởng sao? Lại không phải chán sống.
Phó Tưởng Đệ dương cổ, “Thế nào? Có dám hay không? Ta hiện tại liền đi cùng các ngươi luôn, thôn trưởng lúc này khẳng định ở nhà ngủ trưa.”
“Ngươi cái nha đầu thúi, ngươi, ngươi đừng đắc ý, ta nói cho ngươi, bằng bộ dáng hung hãn đanh đá lại dã man này của ngươi, cả đời đều gả không ra.”
“Đúng vậy, sẽ không ai muốn ngươi, ngươi coi như cả đời làm cô bà già đi.”
Hai người vừa mắng vừa lôi kéo nhi tử nhà mình đi ra ngoài, đi vài bước liền quay đầu mắng một câu, bộ dáng này thật ra có vài phần buồn cười.
Phó Tưởng Đệ lại đối với bóng dáng các nàng mắt trợn trắng, xoay người vào sân, ‘ phanh ’ một tiếng đem viện môn đóng lại.
Hai phụ nhân kia bị thanh âm này cả kinh run lên một chút, hai người càng thêm phẫn hận.
“Nha đầu chết tiệt kia càng ngày càng kỳ cục, chờ xem, nàng hiện tại còn không biết thanh danh có bao nhiêu quan trọng đâu. Lại thêm một hai năm nữa, nàng liền biết hiện tại đắc tội chúng ta là cái kết cục gì.”
“Nương nàng cũng không biết quản nàng, đều mười ba tuổi, những người thanh danh tốt đã bắt đầu xem mắt. Còn nàng ấy, càng ngày càng hung hãn.”
“Hừ, nương nàng quản cái gì? Muốn ta nói, nàng cùng cái vị gả đến Thượng Thạch thôn kia không hổ là bạn tốt. Nhìn xem, hai người dạy ra nữ nhi đều là mặt hàng giống nhau. Phó Tưởng Đệ còn đỡ một chút, Lộ Nhị Nha kia quả thực là to gan lớn mật, ngay cả bà ngoại cữu cữu nhà mình đều dám đánh, Nguyễn gia đều dám chém. Ta xem a, Lộ Nhị Nha kia cả
Thư Dư, “……” Ăn dưa mà còn ăn tới trên đầu chính mình sao?
Nàng mới chỉ tới Nguyễn gia thôn có một lần, liền lưu lại truyền thuyết không thể xóa nhòa rồi à?
Thư Dư sờ sờ cằm, hai cái phụ nhân kia vừa lúc xoay người, sau đó, thiếu chút nữa thẳng tắp đụng vào trên người nàng.
Hai người đột nhiên hung hăng hít một ngụm khí lạnh, cọ cọ cọ lui về phía sau vài bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn nàng.
Thư Dư mỉm cười, “Ta vừa rồi hình như nghe được tên của ta, các ngươi…… Là đang nói chuyện về ta sao? Nói cái gì vậy, muốn mang ta cùng gia nhập hay không? Ta cũng là người hay nói chuyện lắm, đề tài gì cũng có thể nói.”
Hai người lui về phía sau càng thêm lợi hại, bắt lấy tay hài tử niết gắt gao, trực tiếp làm hai hài tử đau kêu ra tiếng.
Hai phụ nhân đột nhiên phục hồi tinh thần lại, chỉ có thể đối với Thư Dư cười gượng nói, “Không, không nói cái gì, ngươi vừa rồi nghe lầm, chúng ta đang nói Phó nha đầu kia. Chúng ta còn có việc, vội đi trước.”
Hai người nói xong, trực tiếp ôm hài tử lên, sốt ruột hoảng hốt xoay người liền chạy.
Thư Dư thở dài một hơi, nàng thật sự đáng sợ như vậy sao? Xem tư thế chạy trốn này mà xem, thế nhưng có vài phần khôi hài?
Cho đến khi hai người kia hoàn toàn chạy tới không còn bóng dáng, Thư Dư mới lắc lắc, lau một chút mồ hôi trên trán, hướng tới nhà A Hương đi đến.
Viện môn bị đóng lại, bên trong mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nói chuyện của Phó Tưởng Đệ cùng A Hương.
Thư Dư ngay từ đầu cho rằng A Hương di không ở nhà, cho nên mới vừa rồi ra cửa chỉ có Phó Tưởng Đệ, hiện tại xem ra, người là ở trong phòng.