TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 237: Phương Thức Chia Tiền

Lão thái thái nói, “Lúc này cháu không được cự tuyệt nữa đâu. Mười lượng bạc này thì giữ lại làm tiền vốn lưu động của cửa hàng và khi trong nhà cần tiêu dùng, còn cả tiền công của A Hương các nàng và tiền thuê phòng ở nữa, dư lại đều là của cháu hết.”

Thư Dư dở khóc dở cười, “Bà nội, vậy mười lượng bạc thì không đủ đâu.”

“Đủ rồi đủ rồi, cả gia đình chúng ta một năm cũng không tốn mấy lượng bạc, mười lượng này cũng không ít.”

Thư Dư hiểu ý của lão thái thái, bà cảm thấy cửa hàng là do nàng mở, tiền vốn là nàng lấy ra, những người khác của Lộ gia chính là ra chút sức lao động mà thôi, hiện giờ ăn ngon uống tốt ở yên, còn có gì không thỏa mãn?

Cho nên tiền kiếm được, ngoại trừ một ít phí dụng cơ bản, hẳn là phải của nàng hết.

Nhưng mở được cửa hàng này cũng không phải công lao của một mình nàng. Đúng vậy, ngay từ đầu xác thật là nàng ra tiền xuất lực nhiều nhất, phương hướng cũng là nàng định. Nhưng quần áo là do Nguyễn thị cùng Đại Nha vội vàng làm ra, người mẫu cùng giá áo là Lộ Nhị Bách đang bị thương chân vẫn cố làm ra cho nàng, bảo đảm hậu cần là lão thái thái ở sau lưng yên lặng chống.

Ngay cả Đại Hổ cùng Tam Nha, cũng thật cẩn thận tỉ mỉ giúp đỡ nàng làm ra son môi và phấn mặt.

Còn có trang trí cửa hàng, đều là người Lộ gia cùng nhau bố trí, Đại Nha vì thế còn đi lên núi hái được không ít hoa mang về.

Từ sau khi khai trương, cũng là bọn họ ở cửa hàng trông coi.

Cửa hàng là cửa hàng Lộ gia, là mọi người đồng lòng hợp lực, cho nên đều phải cùng nhau được hưởng thành quả, không phải chỉ một mình nàng.

Thư Dư thở dài một hơi, biểu tình hơi hơi nghiêm túc, “Bà nội, tiền không thể chia như vậy đâu, sổ sách cũng không thể tính như vậy được.”

“Vậy phải tính như nào?” Lão thái thái đối với mấy thứ này không hiểu, bà chỉ cảm thấy ai xuất lực ra tiền nhiều nhất, thì nên nắm giữ phần to nhất.

Thư Dư đem sổ sách một bên cầm lại đây, sổ sách là Lộ Nhị Bách ghi.

người Lộ gia đều không biết chữ, nhưng Lộ Nhị Bách lúc trước cũng đi nhiều nơi tìm kiếm Thư Dư, đi ra bên ngoài cũng nhận thức được mấy chữ.

Nhưng mà ghi sổ vẫn là…… Rất có đặc sắc cá nhân, văn tự hỗn loạn quyển quyển, người bình thường đại khái là xem không hiểu.

Nhưng Lộ Nhị Bách đã nhiều ngày nay cũng nghiêm túc học chữ, đầu tiên chính là bắt đầu từ con số.

Thư Dư có thể xem hiểu, bởi vậy nàng đem sổ sách đặt ở giữa, nói với mọi người, “Phân tiền không thể dựa vào kiếm bao nhiêu liền phân bấy nhiêu được, như vậy sẽ dễ loạn. Số tiền này, chúng ta đều đặt vào quỹ chung của cửa hàng, trong nhà cần chi tiêu gì, cửa hàng mua vải dệt yêu cầu bao nhiêu bạc, cùng với tiền công cho mỗi người nữa, đều phải ghi lại vào sổ sách số tiền và nguyên nhân chi ra, như vậy mới có thể vừa xem đã hiểu ngay, đối với khoản thu vào chi ra mỗi tháng đều hiểu rõ trong lòng.”

Lão thái thái nhìn sổ sách kia chỉ cảm thấy trán đau, Thư Dư cười nói, “Cho nên tiền này, liền giao cho cha cháu bảo quản. Ai cần dùng đến tiền thì đến chỗ cha lấy, cha ghi chép lại số tiền và mục đích. Chúng ta về sau cứ một tháng hạch toán sổ sách một lần, dựa theo phương thức làm nhiều có nhiều, chúng ta mỗi người đều được phát tiền công, thế nào.”

Đến lúc đó, một phần thuộc về nàng kia, Thư Dư tự nhiên cũng sẽ cầm lấy, rốt cuộc nàng cũng phải vì tương lai có thể bị lưu đày hay không mà suy xét nữa.

Lão thái thái cảm thấy rất phức tạp, nhưng bà cũng đã hiểu, bọn họ hiện tại đã không phải gia đình bình dân trong tay có ba bốn lượng bạc nữa rồi.

Về sau lại càng kiếm được nhiều bạc hơn, Thư Dư kiến thức nhiều, khẳng định so với chính mình hiểu biết hơn, cho nên nàng nói như thế nào thì làm như thế ấy đi.

“Được, vậy ấn như cháu nói vậy.” Nói xong, lại có chút ghét bỏ nhìn Lộ Nhị Bách liếc mắt một cái, nói, “Lão Nhị, con tranh thủ thời gian biết nhiều chữ chút, con nhìn xem sổ sách con ghi này, đau cả mắt.”