Lộ Nhị Bách nháy mắt cảm thấy áp lực lớn hẳn lên.
Nguyễn thị nghe Thư Dư nói đạo lý rõ ràng, cùng Đại Nha nhìn nhau liếc mắt một cái, vội vàng đem bạc lúc trước lão thái thái đưa cho để lại chỗ cũ.
Nhưng mà Thư Dư lại tịch thu, “Nương cùng đại tỷ cầm trước đi, trong tay cũng không thể không có chút bạc được đúng không? Coi như mọi người dự chi trước tiền công, để cha ghi trước ở trên sổ cũng được.”
Mới vừa rồi lão thái thái lấy ra mười lượng bạc kia Thư Dư cũng không thu hồi về, chi tiêu trong nhà đương nhiên cũng phải có bạc rồi.
Người Lộ gia vì sinh ý hôm nay mà mở ra một hội nghị tổng kết ngắn gọn, sau đó nhìn những khối bạc kiếm được kia, tâm tình kích động về phòng nghỉ ngơi.
Thư Dư so với mọi người thì bình tĩnh hơn hẳn, ngủ rất nhanh, cũng ngủ thật sự an nhàn.
Thế cho nên sáng sớm hôm sau, người Lộ gia đều tinh thần phấn chấn ra cửa, nàng mới duỗi người rời giường dậy.
Thư Dư ở một mình một phòng nhỏ, nàng sự tình nhiều, có đôi khi còn phải viết viết vẽ vẽ, không tiện bị người quấy rầy, cho nên người Lộ gia nhất trí quyết định để nàng ở một mình một gian.
Bởi vậy mọi người đều ra cửa, Thư Dư cũng không bị đánh thức.
Nàng ra cửa phòng, liền nhìn thấy lão thái thái đang ngồi ở trong viện nhồi vải vụn.
Một ngày trước Đại Nha đã khâu vá mấy cái thú bông, miêu miêu cẩu cẩu đặc biệt đáng yêu. Vừa lúc, lúc trước Lữ chủ nhân đưa một đống vải vụn đó, hai ngày trước cũng đã giặt qua rồi phơi khô, nhồi xong thì coi như gối ôm mà dùng.
Nghe được tiếng bước chân, lão thái thái quay đầu lại, thấy Thư Dư đi lên, tức khắc cười mở miệng, “Đi rửa cái mặt, trong phòng bếp phần cháu cháo và bánh đó.”
“Được ạ.” Thư Dư dạo tới dạo lui vào phòng bếp.
Chỉ trong chốc lát đã bưng chén ra, ngồi ở bên người lão thái thái, “Bà nội, Đại Hổ cùng Tam Nha cũng đi cửa hàng à?”
“Đúng vậy, hôm qua bà bảo cha cháu học thêm vài chữ đó, hôm nay không chỉ mỗi cha cháu, Đại Nha cùng hai đứa nhóc kia cũng cùng đi cửa hàng, thừa dịp cửa hàng còn không bận rộn thì học thêm chút.”
Thư Dư gật gật đầu, người trong nhà đều có chí tiến thủ là chuyện tốt.
Chờ nàng giải quyết xong sự tình Giang tam thiếu, nên đem Đại Hổ đến học đường rồi.
“A Dư à, bà nói với cháu chuyện này.” Lão thái thái đột nhiên ngừng tay lại, quay đầu có chút nghiêm túc mở miệng.
Thư Dư nghi hoặc, “Bà nói đi.”
“Cháu xem cái thú bông này đi, bà cảm thấy khá xinh đẹp. Lúc buổi sáng đã nhồi xong một cái, Tam Nha cùng Đại Hổ thích đến không chịu nổi, ôm rồi lại ôm luyến tiếc không muốn buông tay. Đại Nha á, tuy rằng chưa nói cái gì, nhưng ta nhìn ra được, nàng cũng rất thích. Cho nên ta nghĩ, cửa hàng nhà mình quần áo không nhiều lắm, nhìn có vẻ trống rỗng, vậy không bằng làm nhiều thú bông chút đặt ở đó, nói không chừng cũng có rất nhiều người thích muốn mua thì sao, có phải hay không?”
Thư Dư cười gật đầu, “Đúng vậy.”
Lão thái thái vừa nghe nàng khẳng định, lập tức tinh thần tỉnh táo, “Cháu cảm thấy có được hay không, lát nữa bà sẽ đi thu nhiều thêm chút vải vụn nữa. Vải vụn này rất rẻ, mua ở tiệm vải hai mươi văn tiền là có cả một sọt to rồi. Thú bông này ý, cũng không cần nương cháu cùng Đại Nha làm đâu, để bà là được, vẫn là rất đơn giản.”
Thư Dư thấy bà hứng thú rất cao, tự nhiên cũng sẽ không phản đối, “Có thể thì có thể, chính là bà nội có thể lo liệu không hết quá nhiều việc hay không?”
“Sẽ không sẽ không, lo liệu không hết việc thì làm ít đi một chút là được, mình liền kiếm ít đi một chút, không bắt buộc.”
Thư Dư cảm thấy lão thái thái mới là người sống được thập phần thông thấu kia đó, nàng đang suy xét trong nhà có phải nên mua hai cái hạ nhân hay không. Cho dù lão thái thái không thêm vào làm thú bông kiếm thêm thu nhập thì bà tuổi cũng đã lớn còn quản rất nhiều việc trong nhà, cũng xác thật rất mệt.