Thư Dư liền nhắc nhở lão thái thái, “Bà nội, chúng ta đây muốn thừa dịp lúc này đi thu vải vụn hay không?”
Lão thái thái chợt hoàn hồn, “Đúng đúng đúng, chúng ta lập tức thu hết những vải vụn trong huyện thành này luôn. Thú bông này cũng không khó làm, nói không chừng đã có người thấy được thương cơ, đoạt với chúng ta thì sao.”
Hai chữ thương cơ này, vẫn là học được từ Thư Dư bên này.
Thư Dư bật cười, “Vậy cháu đi đuổi xe la, hiện tại liền xuất phát?”
“Được, hiện tại liền đi.”
Thư Dư đem xe la đuổi ra, mang lên lão thái thái, cũng không cần tìm những người khác nữa, rất nhanh bắt đầu quét ngang những cửa hàng vải ở huyện thành này, bắt đầu thu mua vải vụn.
Nàng thậm chí còn cùng hai tiệm vải khá lớn ký kết khế thư, về sau vải vụn sẽ chuyên môn cung cấp cho các nàng.
Chờ đi được một vòng, trên xe la gần như đã nhét đầy sọt vải.
Lão thái thái cười ha hả nhìn, những cái vải vụn gần như không ai muốn này, hiện giờ ở trong mắt bà lại không khác gì bảo bối.
Hai người trở về nhà, vừa lúc nhìn thấy Đại Nha mang theo Đại Hổ cùng Tam Nha cũng về đến trong nhà.
Đại Nha chạy nhanh lại đây hỗ trợ dỡ hàng, đem sọt đặt ở bên trong nhà chính.
Vải vụn không nên đặt ở bên ngoài, đặc biệt là sau giữa trưa hôm nay, thời tiết vẫn luôn âm u, mắt nhìn thấy sắp mưa, cho nên dứt khoát chất hết vào trong nhà chính.
Lão thái thái nói, “Chờ thời tiết tốt hơn chút, chúng ta sẽ đem những vải vụn này đi giặt qua một lần, lại phơi một nắng là có thể dùng.”
Kế hoạch của bà rất hoàn hảo, Thư Dư lại nhìn đến Tam Nha trong một góc bộ dáng có chút cô đơn.
Nàng nghĩ đến con thú bông vốn dĩ để lại cho nàng cùng Đại Hổ chơi kia, đi lên trước hỏi, “Tam Nha làm sao vậy? Có phải rất muốn thú bông không?”
Tam Nha chọc chọc ngón tay, sau đó ngồi xổm xuống đem chiêu tài ôm lên, lại ngẩng đầu lúc này đã nở nụ cười, “Không có, muội, muội đem cái thú bông kia bán đi. Nhị tỷ, cái thú bông kia rất đáng giá, được tận 130 văn. Nhiều tiền như vậy, có thể mua thật nhiều thịt thật nhiều thứ khác.”
Thú bông là nàng chủ động nhường ra, nhưng mà, kỳ thật trong lòng nàng cũng rất khó chịu.
Không sao cả, chỉ khó chịu một hồi một lát. Thú bông kia không ăn được cũng không uống được, nàng không thể ích kỷ như vậy được, thích liền bá chiếm, hẳn là phải bán đi trợ cấp gia dụng.
Tam Nha nói, nâng nâng chiêu tài trong ngực, “Miêu miêu chơi với muội là được, muội ôm nó thấy rất thoải mái.”
Thư Dư sờ sờ đầu nhỏ của nàng, cười nói, “Lần sau nếu như cảm thấy thực thích, thì muội phải nói ra, cái thú bông kia vốn dĩ chính là để lại cho hai đứa chơi, chúng ta không bán lấy tiền cũng không sao hết, biết không?”
Thư Dư muốn chậm rãi thay đổi một ít quan niệm của Tam Nha, bằng không về sau nàng nếu lại giống Đại Nha, sẽ rất dễ bị lừa.
Bởi vậy, chờ đến buổi tối sau khi Lộ Nhị Bách cùng Nguyễn thị đều trở về, người một nhà vây quanh cái bàn nói chuyện, Thư Dư liền mở miệng nói với Lộ Nhị Bách, “Cha, ta từ trong quỹ chung chi 50 văn tiền cho Tam Nha đi.”
Trên bàn cơm tất cả mọi người kinh ngạc xoay đầu nhìn nàng, “A Dư, con nói cái gì? Cho Tam Nha 50 văn tiền?”
Tam Nha cũng ngốc ngốc, kéo kéo tay Thư Dư, “Nhị tỷ.”
Thư Dư nói, “Hôm nay chúng ta bán đi toàn bộ nhiều thú bông như vậy, công lao lớn nhất chính là Tam Nha. Nàng ngồi ở cửa cũng giống như tuyên truyền vậy, làm người ta nhìn cảm giác thực thoải mái rồi lại bắt đầu thấy hứng thú, nàng đã xuất lực lớn, vậy tự nhiên phải nhận được hồi báo, đúng không?”
Đại Hổ ở một bên là người thứ nhất dùng sức gật đầu, “Đúng vậy.”
Tam Nha lại xoay đầu, nhìn về phía ca ca của mình.