Đại Hổ cười cười với Tam Nha, làm song bào thai, kỳ thật Đại Hổ càng có thể cảm nhận được Tam Nha vô cùng luyến tiếc và khổ sở với con chó bông kia cỡ nào.
Thư Dư nhìn hai huynh muội, cười nói, “Đại Hổ cũng vậy, nhị tỷ biết đệ hiện tại nỗ lực học tập biết chữ, nhưng cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Lúc nào không có việc gì thì cũng có thể ngồi cùng với Tam Nha cùng nhau ngồi ở cửa nhìn xem người trên đường, hoặc là đi ra ngoài tìm những hài tử khác cùng chơi. Hai đứa xinh đẹp như vậy, đứng ở cửa như phúc oa oa ấy, còn có thể kéo khách nhân cho cửa hàng nữa, đến lúc đó đều sẽ cho hai đứa thù lao.”
Đại Hổ có chút cao hứng, “Đệ cũng sẽ có sao?”
“Đương nhiên, tuy hai đứa tuổi còn nhỏ, nhưng cũng không thể phủ nhận công lao của hai đứa được phải không?”
Chỉ là lão thái thái lại có chút do dự, “Cái này có khải không quá thích hợp không? Đại Hổ cùng Tam Nha vẫn còn nhỏ như vậy, trong tay cầm nhiều tiền như vậy thì không tốt, vạn nhất làm rơi hoặc là hai đứa nó tiêu loạn thì làm sao bây giờ?”
Lão thái thái tuy là người thông thấu, nhưng có chút quan niệm lại đã sớm hình thành.
Ở trong mắt bà, Đại Hổ Tam Nha mới năm tuổi, ở trong thôn, hài tử năm tuổi sao mà được quản tiền cơ chứ? Cho dù bọn nó ngoan ngoãn hiểu chuyện thì cha mẹ cho một văn hai văn để bọn chúng mua chút đồ ăn vặt cũng được.
Nhưng mà đây lại là tận 50 văn, những tức phụ trong thôn kia kể cả có chút tay nghề cũng không nhất định kiếm được chừng này.
Hài tử giúp trong nhà làm việc, đó là điều đương nhiên, có ăn uống không phải là đã quá tốt rồi sao? Cũng không làm bọn chúng mệt.
Thư Dư biết ý tứ của lão thái thái, nàng cũng không phản bác, chỉ là lôi kéo tay lão thái thái hỏi, “Bà nội, Bà nhìn Tam Nha xem, bây giờ lớn lên có phải rất đẹp hay không?”
“Đó là đương nhiên, bằng không nàng ngồi ở cửa sao có thể có khách nhân tới được?”
“Vậy hài tử mà lớn lên đẹp, khẳng định có rất nhiều người nghĩ cách. Không nói đến mấy tiểu hài tử thối cùng tuổi, nói về một số người dụng tâm kín đáo đi, vạn nhất cầm mười văn tiền hai mươi văn tiền nói với Tam Nha, ai, tiểu cô nương, thúc thúc nơi này có tiền cho ngươi mua đường ăn, sau đó dụ dỗ ngưởi đi mất thì phải làm sao bây giờ? Nhưng nếu như Tam Nha tự mình có tiền tiền trong tay thì không giống nhau rồi, cho dù có hai mươi văn tiền, nàng cũng sẽ không hiếm lạ đúng không?”
Tam Nha ở một bên nghe được, không khỏi trừng lớn đôi mắt tròn xoe, “Nhị, nhị tỷ, muội sẽ không bị người dùng đường dụ đi đâu.”
Thư Dư cười cười với nàng.
Nhưng mà mặc kệ lời thề son sắt của Tam Nha, lão thái thái cùng phu thê Lộ Nhị Bách lại lâm vào trầm tư.
Trước kia lúc ở trong thôn, cũng có Nguyễn gia lão thái bà mang mấy thứ chó má như vậy để đánh chủ ý lên song bào thai rồi còn gì.
Hiện tại bọn họ đều ở huyện thành, ngư long hỗn tạp, người xấu cũng không ít. Bọn họ lại không có khả năng thời thời khắc khắc giữ Tam Nha ở trong nhà không cho ra cửa, tiểu cô nương lớn lên ngoan ngoan ngoãn ngoãn, thật sự rất dễ trở thành mục tiêu cho mấy kẻ lừa đảo.
Người bình thường trước công chúng đương nhiên không dám động thủ trộm người, nhưng không đại biểu không dám lừa a. Vạn nhất thật sự dùng tiền đem người lừa đến chỗ không người thì sao, vậy bọn họ hối hận cũng không kịp.
Lão thái thái nghĩ đến càng sâu, bà nghĩ tới Đại Nha.
Đại Nha ngốc, bị Trương Thụ lừa còn chưa tính, còn bị Trương gia lừa hết sạch cả bạc hồi môn.
Cho nên Tam Nha tuyệt đối không thể nuôi giống như Đại Nha được, ít nhất phải bồi dưỡng bản lĩnh dùng tiền, quản tiền của nàng từ nhỏ mới được.
Lão thái thái đột nhiên vỗ tay một cái, “Cấp, Cấp cho Tam Nha 50 văn tiền.”
Sau đó bà cúi đầu, lời nói thấm thía dặn dò nàng, “Tiền này cháu cầm đi, mua cái gì thì tự cháu quyết định, nhưng không thể mua linh tinh biết không? Cháu phải hiểu được, Chính cháu trong tay có tiền, người khác cầm mười mấy hai mươi văn kia, cháu là chướng mắt, không cần vì chút tiền trinh này mà đi theo người ta nhé.”