Mạnh Duẫn Tranh cũng nhìn thấy nàng, đối với nàng hơi hơi gật đầu, rồi tiếp tục dường như không có việc gì đi lên phía trước.
Thư Dư thả ba đồng tiền xuống, xách theo gói thuốc rồi đi theo, vẫn luôn theo tới một góc không người mới dừng lại.
Ở bên ngoài, cho dù đối diện chỉ có Thư Dư, Mạnh Duẫn Tranh cũng cẩn thận không mở miệng nói chuyện, chỉ giơ tay ý bảo, tỏ vẻ chính mình muốn bắt đầu hành động.
Thư Dư gật gật đầu, “Vậy huynh cẩn thận một chút.”
Mạnh Duẫn Tranh đối với nàng cười cười, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường.
Giang gia đương nhiên cũng có gia đinh hộ vệ, nhưng ở trước mặt Mạnh Duẫn Tranh thì không đủ dùng.
Giang gia có tiền, phòng ở xây cũng rất lớn. sau khi Mạnh Duẫn Tranh tìm một vòng thì đã tìm được sân viện của Giang Nhân.
Chỉ là đáng tiếc, Giang Nhân cũng không ở trong viện của mình.
Nhưng Mạnh Duẫn Tranh từ trong miệng Giang đại thiếu nãi nãi biết được, Giang Nhân đi thăm tam đệ Giang Lễ nhà mình.
Mạnh Duẫn Tranh do dự một lát, xoay người đi đến sân viện của Giang tam thiếu.
Cứ việc đã qua một ngày, sân chỗ Giang Lễ vẫn là có chút ầm ĩ, đặc biệt là thanh âm của Giang phụ Giang mẫu phá lệ hỗn độn.
Một người đang trách cứ quản gia vô dụng, đang nói Giang đại thiếu không tận tâm, đến bây giờ còn chưa tìm được hung thủ.
Một người lại đang an ủi Giang Lễ tâm tình rõ ràng rất xấu, thuận tiện hỏi Lưu đại phu tình hình như thế nào rồi.
Lưu đại phu lấy thuốc đã bốc sẵn, để người sắc cho Giang Lễ uống.
Sau khi Giang Lễ uống xong, sắc mặt lại càng kém, trực tiếp ném chén trên mặt đất, “Dược này sao mà đắng như vậy? Ngươi rốt cuộc có thể xem bệnh khai dược hay không đấy?”
Lưu đại phu không rên một tiếng, hắn lại không phải hạ nhân của Giang gia, cũng không phải là người khác nói mắng liền mắng.
Dù sao xem Giang Lễ vẫn tung tăng nhảy nhót như vậy, hiển nhiên là không đáng ngại, hắn trực tiếp cáo từ rời đi luôn.
Giang mẫu sai người tiễn hắn, lại xoay người trấn an Giang Lễ.
Bên kia Giang phụ cũng đã để Giang Nhân cùng quản gia rời đi.
Mạnh Duẫn Tranh liền nhìn chằm chằm Giang Nhân, mắt nhìn hắn đã đi ra một đoạn đường, nhưng cách sân của Giang Lễ vẫn không xa, từ trong tay áo rút ra cây trúc nhọn kia.
Ngay sau đó vận vận khí, đột nhiên hướng tới hắn ném mạnh mà đi.
“Hưu” một tiếng, trúc tiêm không cần đặt trên cung tên, nhưng lực đạo vẫn không hề nhẹ.
Trực tiếp thẳng tắp cắm xuống mặt đất trước mặt Giang Nhân.
Giang Nhân khiếp sợ, lập tức kêu lên một tiếng sợ hãi, hoảng sợ lui về phía sau vài bước.
Quản gia cùng mấy cái hạ nhân càng là rống to, “Có kẻ cắp, mau bảo hộ đại thiếu gia.”
Không ít người lập tức hướng tới phương hướng trúc tiêm mới vừa rồi bắn lại đây vọt qua, nhưng mà lúc này Mạnh Duẫn Tranh cũng đã đổi nơi khác rồi.
Hắn không đi, vẫn ở quanh Giang phủ xem kế tiếp.
Động tĩnh bên này của Giang Nhân thực mau truyền tới trong viện Giang Lễ, Giang phụ vội chạy ra, hỏi, “Sao lại thế này?”
Quản gia vội vàng mở miệng, “Mới vừa rồi một mũi tên bay thẳng đến chỗ đại thiếu gia ở đây, có kẻ xấu muốn hại đại thiếu gia, cũng may thiếu gia cảnh giác cao, tránh nhanh.”
Giang phụ hãi hùng khiếp vía, lúc này đã có người đem trúc tiêm tìm được, chạy đến đưa tới trong tay Giang phụ.
Nhìn thấy chỉ là một cái trúc tiêm bình thường, biểu tình trên mặt mọi người trong nháy mắt có chút vi diệu.
Lại xem phía trên trúc tiêm kia cắm tờ giấy, Giang phụ nhanh chóng duỗi tay đem tờ giấy rút ra, mở ra đọc.
Tiếp theo nháy mắt, sắc mặt của hắn đột nhiên thay đổi, ngay sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Giang Nhân.
Giang Nhân trong lòng lộp bộp một cái, có một loại dự cảm không lành nảy lên, “Cha, trên tờ giấy viết cái gì?”
Giang phụ một tay đem tờ giấy ném qua đi, Giang Nhân nhanh chóng tiếp nhận tới xem.
Sau đó, liền nhìn thấy một hàng chữ rõ ràng vô cùng —— Giang đại thiếu, xin khuyên ngươi về sau làm việc vẫn nên chừa cho người ta chút đường sống mới tốt, nếu không lần sau bị thương sẽ không chỉ là Giang tam thiếu thôi đâu.