TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 267: Đại Hổ Biết Ăn Nói

Thư Dư đánh giá Đại Hổ, rất tốt, rất có tinh thần, xem ra tiểu gia hỏa đối với chuyện đọc sách phi thường hướng tới.

Nàng khẽ gật đầu, nói với Lộ Nhị Bách, “Cha, chúng con đi trước đây.”

“Đi đi.”

Đang chuyển động quanh cửa hàng, nhìn xác thật ngay cả một kiện quần áo cũng không có, Lộ Tam Trúc thấy thế trong lòng tỏ vẻ thập phần kinh ngạc cảm thán, nhanh chóng chạy tới, “Từ từ đợi ta, ta cũng đi.”

Nói xong, xem bộ dáng Lộ Nhị Bách cau mày không quá tán đồng, vội vàng một tay đem Đại Hổ ôm lên, trực tiếp đặt ở trên vai, khiêng lên rồi chạy đi.

Thư Dư, “……”

Nàng lắc đầu, vội đuổi kịp.

Lộ Tam Trúc chạy trốn nhanh, từ phía xa đằng sau nhìn lại, phảng phất như tùy thời đều có thể té ngã , Thư Dư xem đến hãi hùng khiếp vía, lập tức xông lên nói, “Tam thúc, thúc đem người buông xuống đã, vạn nhất quăng ngã làm sao bây giờ?”

Lộ Tam Trúc vừa định nói không thành vấn đề, Đại Hổ ngồi ở trên vai hắn liền căng chặt khuôn mặt nhỏ trả lời, “Nhị tỷ yên tâm đi, đệ đã gắt gao túm lấy đầu tóc cùng cổ tam thúc rồi, trước khi tam thúc té ngã đệ sẽ dùng sức nâng đầu của thúc ấy lên, tranh thủ không cho chính mình chấm đất theo.”

Lộ Tam Trúc khiếp sợ nhìn về phía Đại Hổ, giật giật đầu, quả nhiên cảm giác được một loại gông cùm xiềng xích kẹp chặt đầu mình.

Hắn tức khắc nhe răng trợn mắt một trận, “Ngươi cái nhãi ranh này, hóa ra ngươi đã sớm nghĩ xong đường lui, ta chính là tam thúc của ngươi đấy, ngươi cư nhiên lấy ta ra làm đá kê chân?”

Đại Hổ nghiêm trang, “Ta phải tự bảo vệ mình cho tốt.”

“Vậy ngươi cũng không cần bảo hộ ta sao?”

“Nhưng thúc là người sắp muốn làm thương tổn ta.”

Lộ Tam Trúc thế nhưng cảm thấy mình không thể cãi được, con mẹ nó, nhãi ranh khi nào thì biết ăn nói như vậy?

Thư Dư ở một bên nghe được thiếu chút nữa cười chết, bọn họ có phải hiểu lầm cái gì hay không? Lộ Tam Trúc té ngã, Đại Hổ cho dù có nắm trọc đầu tóc hắn, cũng không thể thay đổi sự thật là chính mình cũng sẽ té ngã theo mà.

Nàng xoa xoa thái dương, vươn tay ôm Đại Hổ từ trên vai Lộ Tam Trúc xuống.

Lộ Tam Trúc hầm hừ, cảm giác chính mình thân là tam thúc trưởng bối quyền uy đã bị khiêu khích, bởi vậy vừa buông Đại Hổ một cái, hắn đã hung hăng trừng Đại Hổ.

Đại Hổ đưa lưng về phía hắn, hoàn toàn không cảm nhận được tầm mắt sắc bén của hắn, chỉ là nắm tay Thư Dư hỏi, “Nhị tỷ, đệ có chút khẩn trương, tỷ nói phu tử có thể hỏi đệ vấn đề rất khó hay không? Đệ vừa mới đọc qua được một chút Tam Tự Kinh thôi.”

Thư Dư dắt hắn đi phía trước, “Không cần khẩn trương, phu tử hỏi cái gì, đệ liền thành thành thật thật trả lời cái đó. Biết được bao nhiêu chữ thì nói bấy nhiêu chứ, không hiểu thì nói không hiểu, như vậy trong lòng phu tử mới có tính toán, biết nên dạy dỗ đệ học tập tri thức như thế nào, biết không?”

Đại Hổ gật gật đầu, “Biết.”

Hai người sắp đi xa, Lộ Tam Trúc đứng tại chỗ trong chốc lát, khẽ cắn môi, vẫn là đi theo lên.

Học đường cách cũng không xa, phố Ninh Thủy tuy rằng phồn hoa náo nhiệt, nhưng sau khi qua hai con phố, liền trở nên an tĩnh không ít.

Thư Hiền học đường ở bên này, Thư Dư nắm tay Đại Hổ đứng ở cửa.

Đại môn Học đường quả nhiên đóng chặt, không nghe được một chút thanh âm đọc sách nào.

Thư Dư cúi đầu nhìn nhìn Đại Hổ, “Mình gõ cửa nhé?”

“Ân……” đầu Đại Hổ gật được một nửa, Lộ Tam Trúc liền giành trước một bước, bạch bạch bạch bắt đầu gõ cửa.

Thư Dư nhìn hắn bộ dáng thô lỗ kia, gân xanh trên thái dương hung hăng nhảy nhảy.

Nàng vừa muốn ngăn cản, đại môn đã bị người từ bên trong mở ra.

Sau đó, bên trong lộ ra một gương mặt phụ nhân già nua, đánh giá ba người trước mặt, “Xin hỏi, các ngươi tìm ai?”