Sau khi người Lộ gia cùng Tề lão gia tách ra liền rời đi rừng hoa đào.
Lan Hoa từ đầu đến cuối không mở miệng nói chuyện, mãi cho đến lúc chỉ còn người trong nhà, nàng mới há miệng thở dốc, nhỏ giọng nói, “Tam thúc, A Dư tỷ, thực xin lỗi, muội, là muội liên luỵ mọi người……”
Thư Dư thấy nàng ấy tựa hồ cũng sợ hãi không nhẹ, việc này nói đến cùng nàng cũng chỉ là gặp tai bay vạ gió thôi.
Tuy rằng Lan Hoa cùng tuổi với mình, nhưng Thư Dư nghĩ nghĩ, vẫn là từ trong túi tiền của mình lấy ra hai viên đường, đưa qua, “Có muốn ăn không?”
Bởi vì trong nhà có hai tiểu hài tử, Thư Dư hiện tại có thói quen mang theo chút đường bên người, thỉnh thoảng sẽ cho hai tiểu gia hỏa ăn cho ngọt miệng.
Lan Hoa sửng sốt, nâng lên đôi mắt có chút sưng đỏ.
Nàng nhìn nhìn Thư Dư, lại cúi đầu nhìn nhìn hai viên đường, mím môi, hỏi, “Tỷ, Tỷ không trách ta sao?”
“Ta trách muội làm cái gì?”
“Trách muội trêu chọc phiền toái, không, không biết kiểm điểm.” Lan Hoa càng nói đầu càng cúi thấp xuống.
Thư Dư kinh ngạc, “Sao muội lại nghĩ như vậy?”
“Muội, muội hôm nay tới huyện thành, có cố ý trang điểm qua. Muội còn học, học tỷ chải búi tóc, nếu vẫn giống như trước kia, khả năng sẽ không bị bọn họ coi trọng, cũng sẽ không những việc sau này.”
Thư Dư biểu tình trở nên cổ quái, “Cho nên ý của muội là, muội học ta chải búi tóc, ta không biết kiểm điểm?”
Lan Hoa sửng sốt, ngẩng đầu, vội vàng xua tay, “Không đúng không đúng, muội, muội không phải có ý này, muội không có nói tỷ không biết kiểm điểm, ý của muội là kiểu tóc của tỷ rất đẹp, muội, muội đang nói muội……”
Nàng sốt ruột lại muốn khóc tiếp.
Thư Dư duỗi tay vỗ vỗ bả vai nàng, “Được được, ta hiểu rồi, lòng yêu cái đẹp ai cũng có cả mà. Muội trang điểm cho chính mình không có gì sai, muội cũng là người bị hại. Vài vị công tử kia là thiếu đòn, bọn họ chỉ thấy muội dễ khi dễ mới có thể tới trêu chọc muội. Cho dù muội có trang điểm thành bộ dáng thiên tiên, cũng không phải lý do để bọn họ ngăn muội lại không cho muội đi, hiểu chưa?”
Thư Dư đương nhiên đã sớm thấy được Lan Hoa trang điểm, giống với hồi nàng nhận thân như đúc.
Cô nương tuổi này nhà ai yêu thích cái đẹp vốn dĩ rất bình thường mà, lần đó lúc gặp mặt, Thư Dư đã biết Lan Hoa kỳ thật là có chút lên men.
Nhưng chỉ cần đối phương không có ý gì xấu, Thư Dư cũng sẽ không thật đi so đo.
Nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy Lan Hoa là bởi vì trang điểm đẹp mới có thể bị ba người kia theo dõi, nói cho cùng, ba người kia cũng chỉ xem Lan Hoa là cái tiểu nha đầu không bối cảnh mà thôi. Bằng không rừng hoa đào nhiều cô nương đẹp như vậy, cũng không thấy bọn họ đi cản lại mà.
Lan Hoa hai tròng mắt phiếm nước mắt, đột nhiên ôm lấy Thư Dư, dựa vào trên vai nàng khóc lớn, “A Dư, A Dư tỷ ta vừa rồi sợ muốn chết.”
Thư Dư, “……”
Thư Dư quay đầu nhìn về phía Lộ Tam Trúc, tam thúc đã bị vui sướng làm cho hôn mê đầu óc rồi đứng ngây ngô cười, cho đến khi cảm nhận được tầm mắt của Thư Dư, hắn mới vội vàng nói, “Đúng vậy đúng vậy, Lan Hoa ngươi đừng khóc, này có cái gì liên lụy hay không liên lụy, ngươi xem ngươi chịu thiệt thòi này, tam thúc ngươi đều tìm được việc đó. Việc này nếu mà cha mẹ ngươi biết, phỏng chừng sẽ tức chết, ha ha ha ha ha.”
Tiếng khóc của Lan Hoa đột nhiên im bặt, nàng buông Thư Dư ra xoay đầu, có chút u oán nhìn Lộ Tam Trúc.
Thư Dư cũng vẻ mặt cạn lời, nàng không muốn để ý tới hai cái ngốc tử này nữa, không nói hai lời lôi kéo Đại Hổ rời đi.
Mấy người thẳng trở về hẻm Lưu Phương, Lộ Tam Trúc quá mức hưng phấn, dẫn đầu chạy lên đi gõ cửa.
“Nương, nương tử, mau mở cửa, chúng ta đã trở lại.”
Viện môn bị bang bang chụp vang, bên trong thực mau truyền đến thanh âm hùng hùng hổ hổ.