Thư Dư lúc này mới ngồi ở bên người lão thái thái, đem ngân phiếu mười lượng kia ra.
Đôi mắt Lộ Tam Trúc đột nhiên sáng rực lên, nuốt nuốt nước miếng hận không thể trực tiếp cướp lấy tờ ngân phiếu kia.
Thư Dư lại nói nói, “Bạc này chính là ba cái công tử kia cho để bồi thường tam thúc, cháu sợ tam thúc sẽ tiêu linh tinh nên lấy lại đây trước.”
Lộ Tam Trúc lập tức lắc đầu, “Ta sẽ không tiêu lung tung mà.”
Thư Dư ha hả, không để ý tới hắn, tiếp tục nói với lão thái thái, “Bà nội, bạc này bà nói giao cho tam thẩm bảo quản có được không?”
Lão thái thái gật đầu, “Là nên đưa cho Lương thị, tức phụ lão Tam tuy rằng là người ham ăn biếng làm lại không có bản lĩnh gì, nhưng ôm tiền cũng rất chặt, cũng không cần lo lắng nàng cầm tiền này đi trợ cấp nhà mẹ đẻ.”
Chỉ bằng điểm này, lão thái thái vẫn rất là bội phục Lương thị.
Ngươi muốn nói nhà lão Tam không có tiền đi, nhưng lại có thể đem Đại Bảo dưỡng đến trắng trẻo mập mạp. Ngươi nói có tiền đi, lại mỗi ngày khóc than, quần áo rách nát cũng không đổi một kiện, nhìn đến ăn thì y như là chết đói từ đời trước vậy.
Sau đó lão thái thái xem như hiểu rồi, Lương thị ấy, ở trước mặt bà bà là bà đây không chiếm được tiện nghi, liền đi chỗ khác khác chiếm.
Về nhà mẹ đẻ khóc than, cùng huynh đệ tỷ muội tố khổ, dù sao lúc nào về nhà mẹ đẻ cũng không phải về không.
Thường thường là đem nhi tử ném ở nhà mẹ đẻ, nói là mình bận, để thông gia giúp đỡ trông hai ngày.
Ngay cả hôm nay cũng giống vậy, hai vợ chồng chạy đến huyện thành, Đại Bảo cùng Bảo Nha liền ném đến nhà mẹ đẻ rồi.
Nhà mẹ đẻ nàng chẳng những phải phụ trách hai hài tử ăn uống tiêu tiểu, không chừng buổi tối ngủ cũng không đến đón về.
Cho nên Lương thị vẫn có thể để dành được tiền, bạc cho nàng, lão thái thái vẫn có thể yên tâm sẽ không tiêu lung tung.
Thư Dư gật gật đầu, lại liếc mắt nhìn Lộ Tam Trúc một cái, “Tam thúc, thúc cảm thấy thế nào?”
Lộ Tam Trúc đều cho rằng bạc này lấy không được nữa, hiện tại nghe nói cho bà nương của mình quản, tự nhiên không ý kiến, “Có thể có thể, nhà của chúng ta là tức phụ ta quản gia.”
“Nhưng mà.” Thư Dư lại đột nhiên bỏ thêm một câu, “Thúc cùng đại bá đều phân gia nhiều năm như vậy, theo lý thuyết, tiền dưỡng lão của bà nội mỗi năm đều phải cấp. Đại bá vẫn luôn đúng hạn đưa lại đây, nhưng mà thúc……”
Da đầu Lộ Tam Trúc có chút tê dại, hắn không lấy tiền từ lão thái thái bên này đã không tồi rồi, thật đúng là chưa từng đưa tiền dưỡng lão.
Thư Dư mỉm cười, “Cho nên, rút ra hai lượng bạc bồi thường cho bà nội coi như tiền dưỡng lão, không thành vấn đề chứ?”
Lộ Tam Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hai lượng bạc mà thôi, không thành vấn đề.
“Đương nhiên có thể, không chỉ có hai lượng này, về sau ta lấy tiền công, mỗi tháng đều đúng hạn giao cho nương ta.” Hắn ở trước mặt Thư Dư, luôn luôn đều là người tốt.
Lúc này chẳng những lão thái thái kinh ngạc, ngay cả Đại Nha cùng Lan Hoa đều như không quen biết Lộ Tam Trúc vậy.
Thư Dư gật gật đầu, “Còn có, mua tạ lễ cho Hồ quan sai cùng Đường tú tài bọn họ, tiền cũng phải lấy từ nơi này đúng không?”
“Hẳn phải vậy rồi.”
Vì thế Thư Dư cuối cùng chia ra ba lượng bạc, dư lại bảy lượng, đều cho Lương thị đang từ phòng bếp đi ra.
Lương thị mới vừa rồi không nghe được bọn họ nói chuyện, thình lình trước mặt xuất hiện một số tiền khổng lồ như vậy, thiếu chút nữa đã đập nát bát canh gừng trong tay.
Thật vất vả mới từ Lộ Tam Trúc bên kia nghe xong toàn bộ quá trình, nàng đương trường kích động không thôi.
Lúc trước Thư Dư nói lúc Lộ Tam Trúc rơi xuống nước cũng nhắc tới đối phương cho bạc bồi thường, nhưng chưa nói cụ thể như nào.
Lương thị cho rằng chỉ có một chút, hơn nữa bạc là Thư Dư đòi lại được, vậy khẳng định là nàng cầm đi chứ sao.
Ai biết, Thư Dư thế nhưng còn cho phu thê bọn hắn xử trí.
Bảy lượng a, nàng bao lâu rồi chưa từng thấy qua nhiều bạc như vậy.
Phát đạt rồi.