Chợ đen ở ngay ngoại thành Giang Viễn huyện, vị trí cụ thể thì không biết, hẳn là thôn trang của người nào đó.
Thời gian mở cửa gần nhất, là vào ba ngày sau.
Ngọc bài xác thật là tín vật, chờ tới chợ đen rồi, sau khi đưa ra ngọc bài, tự nhiên sẽ có người mang ngươi đi vào bên trong trang viên. Chỗ kia nếu mà không có ai dắt vào, rất dễ xảy ra chuyện, hiển nhiên là có cái cơ quan ám đạo gì đó.
Biết được ngày giờ, trong lòng Thư Dư đã hiểu rõ. Chờ đến ba ngày sau, nàng chờ ở ngoài thành, đi theo người có khả năng đi chợ đen là được, tỷ như…… Đinh gia đại thiếu gia, Đinh Văn Hi. Ha ha.
Thư Dư vừa mới nghĩ đến Đinh Văn Hi, Đinh đại thiếu gia bên kia đã phái người tới truyền lời.
Tiểu Vân tiến vào nói, “Đại thiếu gia nói Lộ chủ nhân cứ yên tâm, Trương công tử bọn họ không dám tìm lộ chủ nhân phiền toái nữa đâu.”
Thư Dư mỉm cười nói, “Xem ra là đại thiếu gia thay ta giải quyết chuyện này, ta đây an tâm rồi.”
Trong lòng lại đang may mắn chính mình mới vừa rồi động tác mau lẹ, đã hỏi thăm xong sự tình chợ đen. Nếu không chậm hơn một bước thì nàng lại không thể lợi dụng chuyện này già bộ bất đắc dĩ trước mặt Đinh Nguyệt Hoa bên này rồi.
Quần áo đưa đến, nên hỏi cũng đều hỏi xong, Thư Dư liền đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi Đinh gia, nàng trực tiếp trở về hẻm Lưu Phương.
Lúc đi ngang qua cửa Mạnh gia, Thư Dư dừng dừng, quay đầu nhìn viện môn Mạnh gia.
Viện môn đang khóa, từ ngày ấy khi nàng nói Đông Thanh sư phụ khả năng đi Tây Nam trước rồi, ngày hôm sau Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích cũng đi luôn, sân viện vẫn đóng chặt.
Thư Dư nghĩ, bọn họ hẳn là đi tìm Đông Thanh sư phụ rồi? Nàng cũng hy vọng Mạnh Duẫn Tranh có thể sớm ngày tìm được người, nội tâm nàng có không ít nghi hoặc muốn hỏi sư phụ một chút đây.
Chỉ là…… Tốt xấu gì quen biết một hồi, bọn họ đi mà cũng không cùng nàng nói một tiếng.
Thư Dư trong lòng có chút không thoải mái, âm thầm hừ một tiếng, lúc này mới đi về phía nhà mình.
Mới vừa nhấc chân, nhà ở viện môn cách vách liền mở ra.
Một phụ nhân ngẩng đầu, nhìn thấy Thư Dư thì tiến lên chào hỏi, “Là Lộ cô nương à, tìm Mạnh tiểu tử sao?”
“À, không phải, chính là vừa lúc đi ngang qua, thấy viện môn nhà họ đang khóa nên tò mò không biết bọn họ đi nơi nào thôi ạ.”
Phụ nhân kia cười nói, “Mạnh tiểu tử trước khi đi đã nhờ chúng ta hỗ trợ nhìn phòng ở nhà hắn, hình như là nghe được một đại phu thập phần lợi hại, cùng Triệu tiểu tử đi qua xem bệnh rồi, khả năng phải mấy ngày nữa mới trở lại. Bà nội ngươi không nói với ngươi à? Ta hôm qua vừa mới nói chuyện với bà ấy.”
Lão thái thái đã tới Mạnh gia rất nhiều lần, láng giềng tự nhiên tò mò quan hệ của bà và Mạnh gia.
Lão thái thái cũng không giấu giếm, chỉ nói Triệu Tích lúc trước khi bị ngốc, đã cứu mệnh của nhi tử cùng cháu gái. Hiện giờ đã ở gần, hai đứa nhỏ có chút không tiện sinh hoạt nên bà tới đây giúp đỡ.
Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích một ngốc một câm, ở hẻm Lưu Phương này không ai không biết. Chỉ là hai người bề ngoài đều đẹp, xem ở giá trị nhan sắc, đa số người đối với hoàn cảnh của bọn họ đều là ôm thái độ thương hại đồng tình.
Huống chi Mạnh Duẫn Tranh người này thời điểm cười rộ lên, phá lệ ôn hòa, nhìn chính là người có tính tình tốt mà, bởi vậy láng giềng ở hẻm Lưu Phương đối với bọn họ là có thể hỗ trợ thì sẽ hỗ trợ.
Hành vi của Lão thái thái cũng không đột ngột, đối phương còn là ân nhân cứu mạng nhà bọn họ, hai nhà có lui tới cũng bình thường.
Còn về Thư Dư, vài lần ra vào Mạnh gia đều rất bí mật, không bị người nhìn thấy, láng giềng ở hẻm Lưu Phương cũng không nghĩ nhiều.
Thư Dư nghe xong phụ nhân kia nói lại có chút ngoài ý muốn, nàng còn tưởng rằng Mạnh Duẫn Tranh bọn họ rời đi Giang Viễn huyện để đến Tây Nam, về sau sẽ không quay lại nữa chứ, không nghĩ tới còn nhờ hàng xóm cách vách hỗ trợ nhìn sân? Bọn họ còn tính toán trở về đấy à?