TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 299: Bảo Nha Với Cha Nàng Là Cùng Một Dạng

Thư Dư đối với phụ nhân kia cười cười, “Hóa ra là vậy à, hy vọng bọn họ khi bọn họ trở về đã chữa khỏi bệnh.”

Nàng cùng phụ nhân nói xong lời từ biệt, hướng về cửa nhà mình.

Lúc này vừa mới tiến vào viện môn, liền nghe được giọng lớn của Lương thị kia.

Thư Dư còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, một đạo thân ảnh nho nhỏ đã lộc cộc hướng về mình chạy tới, sau đó ôm chặt lấy đùi nàng.

Thư Dư, “……”

Nàng cúi đầu, tiểu thân ảnh trước mặt cũng ngẩng đầu, hưng phấn kêu lên, “Tỷ.”

Lương thị hướng bên này nhìn qua, vỗ tay cười nói, “Ai u, Bảo Nha nhà chúng ta là hiểu chuyện nhất, biết ai thương nàng nhất. A Dư còn chưa có vào cửa đâu, nghe động tĩnh đã biết tỷ nàng đã trở lại.”

Lão thái thái khinh thường nàng, có biết nói chuyện hay không đấy? Ở đây nhiều người như vậy, hóa ra là không ai thương Bảo Nha à?

Bảo Nha căn bản không biết mẫu thân nhà mình đang chuốc thù hận cho mình, nàng gắt gao ôm lấy chân Thư Dư, nuốt một chút nước miếng, lớn tiếng nói, “Ta rất đói ta rất đói.”

Thư Dư liếc Lương thị một cái, cái gì thương nàng nhất? Tiểu nha đầu rõ ràng là ngửi thấy mùi mà tới, nhận ra người hay cho nàng ăn ngon chứ sao.

Tiểu nha đầu này, thật sự cùng cha nàng giống nhau như đúc mà.

Thư Dư một tay bế người lên, một tay vuốt cái bụng nhỏ của nàng đi vào bên trong, “Cái bụng này mới vừa ăn không ít thứ rồi đúng không? Không thể ăn nữa đâu, sẽ đau bụng đấy.”

Bảo Nha không cao hứng, Đại Bảo nghe được lời này cũng thập phần không vui.

Thư Dư thả tiểu nha đầu xuống, “Đi tìm Tam Nha tỷ tỷ chơi đi.”

Tam Nha đang ngồi ở dưới hiên hướng về phía Bảo Nha vẫy tay, “Cho muội xem thú bông của ta này, Bảo Nha mau tới đây.”

Bảo Nha nhìn trái nhìn phải, xác nhận Thư Dư bên này không cho nàng ăn cái gì mới tiếc nuối chạy tới chỗ Tam Nha bên kia.

Thư Dư lúc này mới ngồi xuống giữa lão thái thái cùng Lương thị, Lương thị đôi tay thoăn thoắt, nàng hiện tại đối với việc kiếm tiền có nhiệt tình chưa từng có, ngày hôm qua cho tới hôm nay, đã khâu được tận năm sáu cái vỏ thú bông rồi, tự mình yêu cầu phải thật cao.

Thư Dư không thấy được Lộ Tam Trúc, “Tam thúc bồi cha ta đi chỗ Từ đại phu tái khám rồi à?”

“Đúng vậy, nương ngươi cũng cùng đi rồi.” Vốn định là để Đại Nha đi cùng, nhưng mà như thế thì cửa hàng bên kia cũng chỉ có thể để Nguyễn thị đi nhìn.

Nguyễn thị người kia tính tình quá mềm yếu, Đại Nha tuy rằng cũng không phải người hướng ngoại, nhưng so với Nguyễn thị vẫn là mạnh mẽ hơn một ít.

Khi nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến động tĩnh.

Viện môn lại lần nữa bị đẩy ra, Nguyễn thị đỡ Lộ Nhị Bách đi đến.

Lão thái thái cao hứng đứng lên đón, “Đã xem xong rồi sao? Từ đại phu nói như thế nào?”

Lộ Nhị Bách một tay chống quải, một tay được Nguyễn thị đỡ, trên mặt tươi cười phá lệ xán lạn, “Từ đại phu nói khôi phục không tồi, bảo con từ từ thích ứng. Chỉ là vẫn không nên miễn cưỡng tự mình đi đường, miễn cho lại giống như lần trước.”

“Nghe đại phu đi.” Lão thái thái rót cho hắn một chén nước, “Có cái gì không thoải mái con cũng phải kịp thời nói luôn, chúng ta hiện tại ở huyện thành rồi, đi y quán cũng tiện. Chân này của con không chịu nổi lăn lộn nữa đâu.”

“Nương, con hiểu mà.”

Những người khác cũng đều vây quanh lại đây, hỏi thăm tình hình tái khám.

Lộ Tam Trúc đi ở cuối cùng, hắn đem xe la buộc ở cửa, chính mình vào cửa, ở phía sau nhìn ngó một hồi lâu.

Sau một lúc lâu, đi đến phía sau Thư Dư, hắc hắc hắc cười vài tiếng với nàng.

Thư Dư lông tơ đều dựng đứng lên, xoay đầu thấy hắn một bộ đáng khinh, không khỏi đau đầu, “Thúc làm cái gì vậy?” Hắn như thế này, đi rừng hoa đào làm việc, thật sự không có vấn đề gì chứ?