TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 407: Bồi Thường Bạc Cho Viên Sơn Xuyên

Trần thôn trưởng tức giận đến tàn nhẫn, đặng đặng vài bước đã đi tới, chỉ vào người Viên gia chửi ầm lên.

“Mau cút cho ta, đừng ở chỗ này làm ta mất mặt xấu hổ. Lại dùng thủ đoạn nhố nhăng này nữa ta sẽ đem các ngươi trực tiếp đuổi ra khỏi thôn tin hay không? Thật là lên không được mặt bàn, ngày hôm qua ta khuyên can mãi cho các ngươi thời gian suy xét rõ ràng, là các ngươi tự mình sợ Sơn Xuyên liên lụy các ngươi, một đám y như đuổi ôn dịch đem người từ trong nhà đuổi ra ngoài.”

“Các ngươi đừng quên, là chính miệng các ngươi nói, về sau vô luận bần cùng hay phú quý, đều cả đời không qua lại với nhau, cùng các ngươi không quan hệ. Cho nên các ngươi nếu muốn đánh chủ ý lên cả nhà Sơn Xuyên thì ta là người đầu tiên không đồng ý, cút!!”

Trần thôn trưởng nổi giận lên vẫn rất khủng bố, đặc biệt là phía sau còn hai vị quan sai Hồ Lợi đứng cười như không cười.

người Viên gia sợ tới mức tè ra quần, cũng không dám có chút ý tưởng nào nữa, nhanh chóng nâng Viên lão nhân dậy, vội vã chạy về.

Trần thôn trưởng tức giận đến muốn chết, Phạm Trung tiến lên vỗ vỗ hắn, an ủi hắn nói, “Lão ca cũng đừng quá sốt ruột thượng hoả, có vài người chính là không biết xấu hổ. Hôm nay là đại hỉ sự, đừng vì loại người này hỏng hết tâm tình.”

Trần thôn trưởng thở ra một hơi thật dài, đối với Phạm Trung cười cười, ngay sau đó xoay người một lần nữa trở lại nhà chính, nói với Viên Sơn Xuyên, “Đoạn thân chính là đoạn thân, không phải đùa giỡn, ngươi đừng để ý tới bọn họ.”

Viên Sơn Xuyên gật đầu, “Ta đã biết, bọn họ như bây giờ sẽ chỉ làm ta càng lạnh thấu tim gan thôi.”

Trần thôn trưởng nghe vậy, thở dài nói, “Về sau cả nhà các ngươi bình bình an an, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt thôi.”

Mấy người không hề nhắc đến người Viên gia nữa, miễn cho ảnh hưởng tâm tình.

Trong viện những thôn dân vây xem cũng đều rời đi, có lẽ là không quá lâu nữa, sự tình Viên Sơn Xuyên được Hướng đại nhân coi trọng, hơn nữa làm đấu cấp sẽ nhanh chóng được truyền khắp mấy cái thôn.

Mọi người lúc này mới có thể ngồi xuống từ từ trò chuyện, Viên Sơn Xuyên cũng giữ lại hai vị thôn trưởng ở trong nhà ăn cơm.

Hồ Lợi hỏi tình hình thân thể của Viên Sơn Xuyên, “Đi làm việc cũng không nóng nảy một chốc một lát, chuyện ngươi bị thương đại nhân cũng đã biết. Ngài ấy phân phó rằng, chờ thân thể ngươi khỏi hẳn, lại đi y quán tái khám một lần, xác nhận không thành vấn đề mới đi huyện nha.”

Viên Sơn Xuyên thực cảm kích, “Đa tạ đại nhân thông cảm.”

“Còn có, sau này khi ngươi đi làm, sợ là phải ở huyện thành dàn xếp xuống dưới, cho nên vấn đề dừng chân cần phải suy xét trước tiên.”

Viên Sơn Xuyên gật gật đầu, “Ta hiểu rõ.”

Một bên Lộ Đại Tùng nghe thế, đột nhiên có chút cô đơn.

Bốn huynh đệ tỷ muội bọn họ, hai đệ đệ một muội muội, đều đi huyện thành hết cả.

Còn ở trong thôn dư lại có mình hắn, những đệ muội bên dưới đều có tiền đồ, càng đi càng cao, nhưng thật ra lại có vẻ hắn làm đại ca không có bản lĩnh.

Lộ Đại Tùng không phải không hâm mộ, chỉ là bản lĩnh lớn nhất của hắn chính là trồng trọt, cho dù đi huyện thành, hắn cũng không biết làm gì.

Nhưng mà hắn đã nhanh chóng ném suy nghĩ vớ vẩn này ra, nhà mình trôi qua cũng đã không tồi, không cần thiết nghĩ tới nghĩ lui.

Khi mấy người khi nói chuyện, phòng bếp bên kia thức ăn cũng đã làm xong.

Cái bàn được đặt ở nhà chính, bên này không gian lớn cũng thoải mái.

Hồ Lợi bọn họ không ở lại lâu lắm, vừa lúc tới buổi chiều thì mưa cũng ngừng, hai người ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát, liền chuẩn bị trở về phục mệnh.

Chỉ là trước khi đi, Hồ Lợi lại đưa cho Viên Sơn Xuyên một cái túi tiền, nói, “Ngươi lúc trước truy tung hung thủ, ở bên ngoài cũng bị thương bị bệnh, muốn mua thuốc cũng cần tiền. Đại nhân nghe nói ngươi mang theo tiền công cũng đều xài hết, đây là bồi thường cho ngươi.”