Thư Dư thần thần bí bí, “Ta ngẫu nhiên có được một kiện hàng hải ngoại.”
Triệu Tích càng tò mò, “Cô lấy ra cho ta nhìn xem, ta giúp cô giám định và thưởng thức một chút, nhìn xem giá trị bao nhiêu tiền, miễn cho cô bị người chợ đen lừa.”
Thư Dư đương nhiên là lấy không ra rồi, hàng hải ngoại duy nhất trong tay nàng chính là hạt hướng dương.
Thứ này thì chỉ có nàng biết giá trị, còn những người khác không biết a, những người ở chợ đen cũng không biết, căn bản sẽ không định giá.
Cho nên nàng sẽ lấy bảo bối khác vừa thấy đã biết vô cùng đáng giá ra, hiện tại còn chưa có, ngày khác nàng tự mình làm.
Bởi vậy, nàng biểu tình nghiêm túc nói với Triệu Tích nói, “Đồ không ở nơi này, ta giấu kỹ rồi, phải cần chút thời gian mới có thể lấy lại đây.”
Triệu Tích có chút thất vọng, “Được rồi.”
Thư Dư thở ra một hơi, “Vậy nhé, ta đi đây.”
Nàng bóng dáng thoạt nhìn rất là tiêu sái, thậm chí có chút nhẹ nhàng rời khỏi sân Mạnh gia.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa, nàng bước chân lại dồn dập lên.
Một tháng a, thời gian thật sự là quá ngắn.
Nhưng kỳ thật chuyện mà nàng phải làm bây giờ cũng không còn nhiều lắm, nàng hiện giờ ngược lại càng hy vọng được ở chung với người trong nhà nhiều thêm chút thời gian. Cứ việc Mạnh Duẫn Tranh nói ba tháng là có thể trở về, nhưng sự tình làm gì có tuyệt đối, ai biết có thể phát sinh cái gì ngoài ý muốn hay không?
Về đến nhà, Thư Dư đã lâu bắt đầu không ngủ được, gần rạng sáng mới mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Ngày hôm sau, Thư Dư tỉnh lại có chút không có tinh thần, nàng hung hăng vỗ mặt hai cái, làm chính mình thanh tỉnh rồi mới xách theo đồ đạc đi Y Nhân Các.
Thời gian còn sớm, nàng ở cửa hàng nghỉ ngơi một lát, Đặng thị đã lại đây.
Ngồi ở phòng thử đồ, Đặng thị bỗng nhiên có vài phần khẩn trương.
Thư Dư tự nhiên đã nhận ra, đại khái cũng là do lâu rồi không gặp biểu tỷ, đặc biệt là thân phận của Thường thị hiện giờ đã khác rồi, làm nàng khó có khi cảm thấy không được tự nhiên.
Thư Dư đối đãi với khách nhân luôn luôn rất chu đáo, vừa trang điểm cho nàng vừa nói chuyện phiếm dời đi lực chú ý của Đặng thị.
Nói một hồi đề tài liền không tự giác chuyển tới trên người Đinh Nguyệt Hoa.
Là bằng hữu của đồng thời cả hai người, cảm giác tồn tại của nàng ấy tất nhiên cũng mạnh hơn.
Thư Dư cũng mới biết được, mới chỉ có mười ngày không gặp, Đinh Nguyệt Hoa thế mà đã đính hôn.
Tin tức này có hơi đột ngột, Thư Dư đều không khỏi sửng sốt một chút, “Khi nào?”
“Mới hôm qua.” Đặng thị nói, “Nhà trai là Phàn gia tam công tử ở huyện thành chúng ta, nghe nói vẫn là hắn chủ động cùng cha mẹ đưa ra muốn đi Đinh gia cầu hôn.”
Muốn Đặng thị nói, nơi này còn có công lao của Thư Dư.
Trước kia Đinh Nguyệt Hoa tuy rằng có thể làm, nhưng bởi vì đối với dung mạo chính mình không hài lòng, kỳ thật rất ít khi tiếp xúc với người ngoài. Nàng cho dù đã quản một bộ phận sinh ý của Đinh gia, nhưng càng là đứng sau màn ra chủ ý, người ra mặt nói chuyện mua bán đều là quản sự Đinh gia.
Bởi vậy huyện thành không ít gia đình giàu có đều biết đến tên Đinh Nguyệt Hoa nhưng gặp qua nàng lại không phải rất nhiều.
Phàn gia cùng Đinh gia sinh ý không có gì giao thoa, ngẫu nhiên có tụ hội cũng là Đinh gia đại thiếu gia tham dự, vị tam công tử kia lại càng chưa thấy qua Đinh Nguyệt Hoa.
Nhưng mà bây giờ khác rồi, Thư Dư trang điểm cho Đinh Nguyệt Hoa hai lần, lại tìm được trang dung và cách ăn mặc thích hợp cho nàng. Hiện giờ Đinh Nguyệt Hoa khí chất đã hoàn toàn thay đổi, không nói cái khác, cỗ tự tin trên người kia khiến cho nàng phảng phất như đã đổi thành người khác vậy.
Nàng không hề co mình ở phía sau màn, cho dù vết sẹo trên trán còn chưa mất hẳn, nàng cũng có thể cột băng vải ra mặt. Một màn này vừa lúc đã được Phàn tam thiếu gia đụng phải, ngày hôm sau, Phàn gia liền tới cửa cùng Đinh gia nghị thân.
Đinh gia cũng vừa lòng đối phương, nhưng vẫn để cho con cái hai bên gặp mặt.