Sau đó thì hôn sự này đã được định ra, hôn kỳ là vào cuối năm.
Đặng thị cười nói, “Ta đánh giá, đã nhiều ngày Nguyệt Hoa hẳn là sẽ cho người trong nhà đưa đến thiệp mời.”
Thư Dư tính tính, cuối năm a, nàng khả năng không có biện pháp tham gia.
“Có chút gấp quá.”
Đặng thị thở dài, “Cũng không tính là gấp đâu, chủ yếu là Nguyệt Hoa đến tuổi rồi. Dựa theo phong tục của Giang Viễn huyện chúng ta, Nguyệt Hoa năm trước đã nên thành thân. Vốn dĩ Đinh gia muốn cùng Giang gia chúng ta kết làm thông gia, nàng thiếu chút nữa đã thành chị em dâu với ta rồi. Còn không phải vị tam cô nương Đinh gia kia chặn ngang một chân, việc này mới thất bại sao? Cũng may mà thất bại đấy, bằng không ngày tháng đau khổ của Nguyệt Hoa mới chỉ là bắt đầu.”
Thư Dư gật đầu phụ họa, Đinh Nguyệt Hoa vận khí tốt, hoàn mỹ tránh được cái kẻ ăn chơi trác táng Giang Lễ kia.
Đinh Nguyệt Dung cũng gieo gió gặt bão, muốn cướp đi hôn sự của tỷ tỷ, không nghĩ tới Giang gia thế nhưng sẽ trực tiếp lui hôn.
Lần trước Thư Dư qua đó, nàng ta còn muốn dùng phương thức tương tự đi câu dẫn ba vị công tử huyện bên cạnh kia nữa. Nghe nói hiện tại đang bị Đinh thái thái trông giữ càng thêm nghiêm ngặt, hơn nữa cũng đính hôn, chẳng qua bởi vì đã từng bị lui hôn, hơn nữa Đinh thái thái đối với nàng ta thập phần chán ghét, tìm nhà có điều kiện cũng không tốt, hôn kỳ rất gần, hai tháng sau.
Dù sao thì tiệc cưới của Đinh gia, nàng đều lỡ chuyến.
Về phần Giang Lễ, nghe nói sau khi rời khỏi Giang gia thì cuộc sống cực kỳ không như ý, cho dù có Giang phụ Giang mẫu ngầm trợ cấp hắn, cũng không có tác dụng mấy. Giang gia hiện tại là Giang Nhân quản gia, hắn biết trong tay cha mẹ có bạc, hận không thể ép khô bọn họ, nơi nào sẽ thả cho bọn họ mang đi cho Giang Lễ?
Đặng thị còn nói, Giang Lễ thậm chí chạy đến tiệm rượu bọn họ, tưởng từ trong tay nhị ca nhị tẩu này kiếm được chút bạc tiêu pha.
Đáng tiếc, Giang Nghĩa đối với Giang gia thất vọng tột đỉnh, đối với Giang Lễ cũng không có sắc mặt tốt, một văn tiền cũng không cho hắn.
Biết Giang Lễ sống không tốt, trong lòng Thư Dư liền thoải mái.
Hai người nói chuyện, trang dung của Đặng thị cũng đã xong.
Thư Dư đứng ở một bên, để nàng nhìn về phía gương đồng, “Thế nào? Thích không?”
Đặng thị khắc chế cho tay lên sờ mặt, liên tục gật đầu, “Thích, đương nhiên thích, Lộ chủ nhân thật là có một đôi tay khéo léo, thật là quá làm người ta kinh hỉ.”
Thư Dư thu thập xong đồ, cười cười, từ phía sau lấy ra một bộ quần áo, “Đây là phục sức ta chọn cho ngươi, ngươi thử xem xem, nếu như không thích hợp thì chúng ta lại chọn bộ khác.”
“Ngươi chọn thì khẳng định thích hợp.”
Đặng thị vui mừng cầm quần áo vào gian phòng nhỏ, khi trở ra, cả người đều rực rỡ hẳn lên.
Thư Dư trên dưới đánh giá nàng, gật gật đầu, “Ta đã nói quần áo này thực thích hợp ngươi mà.”
Đặng thị ‘ ân ’ một tiếng, cẩn thận không cho quần áo đụng tới một bên mặt bàn.
Nàng soi gương rồi mới nói, “Ta thấy thời gian cũng sắp đến rồi, bây giờ phải chuẩn bị đi, hôm nay đa tạ ngươi.”
Đặng thị trực tiếp mặc luôn quần áo mới, gấp gọn quần áo lúc trước của mình bỏ vào trong bọc, liền ra khỏi phòng thử đồ.
Đi quầy bên kia tính tiền, sau đó nàng rời cửa hàng.
Bên ngoài cửa hàng đỗ một chiếc xe la, người đánh xe đúng là Giang Nghĩa.
Hắn xuống dưới đỡ Đặng thị đi lên, đối với Thư Dư cùng Lộ Nhị Bách gật đầu, liền run lên dây cương, rời đi Y Nhân Các.
Thư Dư xa xa nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, mãi cho đến khi nhìn không thấy xe la nữa mới tính toán quay lại.
Không nghĩ tới vừa muốn xoay người, rất xa lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về hướng bên này.
Bước chân Thư Dư dừng một chút, lại nhìn kỹ, quả thật là người quen.
Nàng liền đứng ở cửa không nhúc nhích, mắt thấy hắn đã tới gần, mới cười hỏi, “Từ đại phu là tới tìm ta sao?”