Thư Dư nhìn cây trâm gỗ trước mặt, duỗi tay nhận lấy.
“Cho con à?”
Lộ Nhị Bách gật đầu, “Đúng vậy, cho con. Cha không có bản lĩnh khác, nhưng việc thợ mộc này vẫn có thể ra tay.”
Cây trâm mộc điêu khắc thực tinh tế, đặc biệt là hoa văn phía trên, sinh động như một cái đầu tiểu hồ ly thật vậy, còn có vài phần đáng yêu.
Thư Dư nhịn không được ngẩng đầu nhìn Lộ Nhị Bách, nàng ở trong lòng cha nàng, chẳng lẽ như là tiểu hồ ly sao?
Lộ Nhị Bách cười cười, cúi đầu lấy châu hoa thật nhỏ bên trên quầy, cầm lại cây trâm gỗ trong tay nàng, đem châu hoa kia khảm ở trên cây trâm, rũ xuống một chuỗi tua, nhìn lại nghịch ngợm không ít.
“Con cứ dùng tạm trước đã, chờ về sau cha sẽ mua ngọc cho con.”
Thư Dư trong lòng ấm hầm hập, “Cảm ơn cha.”
“Cảm ơn gì chứ, thật là cô nương ngốc mà.” Lộ Nhị Bách nhìn Thư Dư đem mộc trâm cắm vào búi tóc, tức khắc cảm thấy cảm thấy mỹ mãn vô cùng.
Thư Dư đứng ở bên cạnh quầy, lại nói chuyện với Lộ Nhị Bách một hồi lâu.
Nàng vẫn biết Lộ Nhị Bách kỳ thật càng thích nghề mộc hơn, rốt cuộc đó mới là thế mạnh của hắn. Chẳng qua trước mắt cửa hàng mới vừa khai trương, trong nhà người có thể ghi sổ chỉ có hắn, cho nên hắn vừa đọc sách biết chữ, vừa nhìn cửa hàng.
Thỉnh thoảng vào lúc nhàn rỗi lại cầm đao điêu khắc chút đồ chơi nhỏ, miễn cho ngượng tay.
Nhưng mà chờ sau này cửa hàng chính thức đi vào quỹ đạo thì cũng nên chiêu một chưởng quầy khác.
Đến trưa, Thư Dư ở lại cửa hàng ăn cơm cùng Lộ Nhị Bách, sau đó mới thu thập đồ vật chuẩn bị về hẻm Lưu Phương.
Khi đi ngang qua cửa huyện nha, không nghĩ lại thấy được xe ngựa Giang gia ngừng ở nơi đó.
Giang Nhân đang nói gì đó cùng thủ vệ canh cửa, trên mặt mang theo tươi cười lấy lòng.
Không chỉ có hắn, còn có Giang Lễ đã cùng hắn xé mặt, cũng đang ở một bên ăn nói khép nép, hai huynh đệ này thế nhưng khó có được khi không tranh chấp ầm ĩ với nhau đấy.
Bên này dây dây dưa dưa, rốt cuộc chọc đến mấy người qua đường vây xem.
Thư Dư nghe được hai người đang nghị luận, bước chân liền chậm lại, tiến lại gần nghiêng tai nghe lén.
Người nọ nói, “Giang gia hiện tại chính là hối hận muốn chết đây mà, lúc trước đối với Giang gia nhị thiếu gia chính là không ai có sắc mặt tốt. Lúc phân gia còn phải khuyên can mãi mới cho hai vợ chồng nhị phòng một gian cửa hàng nhỏ không thế nào kiếm tiền. Vốn dĩ cho rằng nhị phòng cũng cứ như vậy thôi, ai biết Đặng thị này không chỉ có vậy nha, thế nhưng có thân thích ở kinh thành làm đại quan tới.”
Những người khác nghe được kinh hô ra tiếng, “Kinh thành tới đại quan? Ai a?”
“Cái này ta cũng không biết, ta nghe như là Đặng thị kia có vị biểu tỷ, gả đặc biệt cao. Hôm nay liền ở huyện nha thỉnh hai vợ chồng bọn họ lại đây tụ họp một chút đó.”
Người nọ nói, hướng về phía hai huynh đệ Giang gia chu chu môi, “Đó đó cho nên, bọn họ nghe được tiếng gió, một hai phải lại đây, nói muốn gặp Giang Nghĩa.”
“Ha ha ha ha, bọn họ hiện tại lại còn nhớ tới mình có vị huynh đệ này sao.”
Thư Dư nghe được lắc đầu, cũng không phải sao? Hiện tại mới nghĩ tới, nhưng mà hối hận cũng đã chậm.
Nàng cũng không tiếp tục nghe nữa, dạo tới dạo lui trở về hẻm Lưu Phương.
Chỉ là nàng không về nhà, đi sân chế y trước. Bên trong Nguyễn thị cùng A Hương di đang làm việc, động tác nhanh nhẹn lại thành thạo.
Nhìn thấy Thư Dư lại đây, Nguyễn thị còn kinh ngạc một chút, vội ngừng tay hỏi, “A Dư tới à, có phải trong nhà có chuyện gì hay không?”
“Không có, con chỉ đến xem mọi người thôi.” Nàng đang nghĩ chỉ còn có một tháng mà thôi, ở chung với người nhà nhiều hơn nữa mới được.
Nàng ở chế y phòng ngây người nửa buổi chiều, cũng đi theo bận rộn trong ngoài, sắp đến chạng vạng mới về nhà.