TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 426: Thư Dư Khác Thường

Thư Dư mua một đống đồ ăn về nhà, ở nhà cũng chưa làm đồ ăn nhưng bữa cơm hôm nay thập phần phong phú, ăn đến nỗi người Lộ gia mỗi người căng bụng nằm liệt trên bàn cơm, động cũng không muốn động.

Vẫn là Thư Dư đứng dậy đầu tiên, đi đi lại lại trong viện để tiêu thực.

Chờ nàng đi được một vòng liền thấy Đại Hổ cùng Tam Nha ra tới, đi theo nàng phía sau, dẫm lên bóng nàng cùng

Thư Dư buồn cười, sao nhìn giống vịt mẹ dắt theo vịt con thế này.

Nàng quay đầu hỏi Đại Hổ, “Đệ đã hỏi chưa? Bạn học cùng trường của đệ khi nào thì tới trong nhà làm khách? Đến bao nhiêu người?”

Đại Hổ ngẩng đầu, “Đệ đã hỏi, bọn họ ngày mai sẽ lại đây, có tám người.”

Tam Nha ‘ oa ’ một tiếng, “Ca ca, huynh đã có tận tám bằng hữu? Thật là lợi hại.”

Nàng cũng không có.

Thư Dư sờ sờ đầu nàng, tiểu cô nương không đi học, ở huyện thành này cũng không quen thuộc. Ngày thường ngoại trừ ở trong nhà giúp đỡ làm việc, chính là đi cửa hàng bên kia chơi. Nhiều nhất cũng chỉ nhận tức mấy tiểu cô nương cùng tuổi hàng xóm ở hẻm Lưu Phương này thôi.

Nhưng mà xung quanh đây nữ hài tử là thật sự không nhiều lắm, Tam Nha tới hẻm Lưu Phương cũng mới được một thời gian ngắn, cho nên bằng hữu tốt nhất của nàng chính là con mèo Chiêu Tài kia.

Đại Hổ cũng lôi kéo tay nàng nói, “Muội đừng buồn, những bạn học đó của ta cũng có tỷ tỷ muội muội, mấy nữa sau khi chúng ta quen thuộc, là có thể cùng nhau chơi.”

Tam Nha gật đầu thật mạnh, “Được.”

Thư Dư lại đi một vòng nữa, cảm giác thoải mái hơn chút, liền đuổi hai tiểu gia hỏa đi đọc sách.

Đại Hổ mỗi ngày sau khi đi học về đều sẽ mang theo Tam Nha nhận chữ nửa canh giờ, rất có phong phạm của tiên sinh nhỏ.

Thư Dư thì đi đến phòng bếp, đều lâu như vậy rồi mà bọn họ còn nằm liệt trên ghế không thể được, đặc biệt là lão thái thái, tuổi lớn càng không thể ngồi như vậy.

Ai biết lúc nàng mới đi đến cửa phòng bếp, lại phát hiện cha mẹ bọn họ đang nói chuyện, hơn nữa vừa lúc nói đến nàng.

“Ta sao cứ cảm thấy A Dư hôm nay quái quái.”

Đây là giọng của Nguyễn thị, “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, nàng hôm nay ở cửa hàng nói chuyện với ta cả một buổi sáng.” Lộ Nhị Bách tuy rằng thật cao hứng khuê nữ ở chung nói chuyện phiếm với mình, nhưng đây không giống hành động bình thường, luôn làm nhân tâm bất an.

Đại Nha cũng nói, “Nàng buổi chiều đi chế y phòng bên kia, cũng là một buổi trưa ngồi cùng chúng ta làm quần áo.”

Lão thái thái, “Buổi tối trở về còn mua một đống lớn đồ ăn, ăn cũng nhiều.”

Bà nói xong lại nhăn mày, “Bộ dáng này, khẳng định là xảy ra chuyện gì, giống như đang dặn dò……”

Câu nói kế tiếp bà không nói, không may mắn, thậm chí chỉ nghĩ thôi, lão thái thái đều nhịn không được đánh miệng mình hai cái.

Thư Dư đứng ở cửa, “……”

Xem ra hành động hôm nay quá khác thường, ngược lại chọc cho người trong nhà đều nổi lên lòng nghi ngờ.

Thôi, ngày mai nàng vẫn là làm việc của mình đi thôi.

Thư Dư không đi vào phòng bếp, xoay người trở về phòng chính mình.

Quả nhiên, ngày hôm sau, nàng dưới ánh mắt lo lắng sốt ruột của người nhà, quơ tay ra cửa, “Cơm trưa con không về ăn đâu, hôm nay có khi khá bận.”

Đám người Lão thái thái cư nhiên đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thái dương Thư Dư trượt xuống ba vạch hắc tuyến, có khoa trương như vậy sao?

Nàng bật cười xoay người rời khỏi sân, sau khi ra cửa, nàng đi thẳng đến y quán của Từ đại phu.

Nàng ở y quán mua tiêu thạch (KNO3), thứ này thật đúng là không dễ kiếm. Cũng may nàng cùng Từ đại phu quan hệ không tồi, hắn lại là người có nhân mạch, Thư Dư muốn mấy thứ đồ ở chỗ hắn thật đúng là đều có.