Lão thái thái lập tức giải thích, “Vừa rồi cây chổi kia của ta là sạch sẽ, trên mặt đất cũng không có phân gà đâu, ta đó là hù dọa hắn thôi, nhà chúng ta đều sạch sẽ, các ngươi không cần lo lắng.”
Giang Hoài Văn, “Chúng ta không lo lắng.” Chúng ta chính là cảm thấy tỷ tỷ cùng tổ mẫu của Đại Hổ đều, đều cực kỳ…… Bưu hãn.
Bọn họ động tác nhất trí nhìn về phía Đại Hổ, rõ ràng Đại Hổ nhìn vô cùng ổn trọng mà.
Lão thái thái nhanh chóng xua xua tay nói, “Vậy các ngươi mau về phòng đi ăn cái gì đó đi, cần gì thì cứ nói với Đại Hổ để hắn lấy.”
Nhóm học trò nhỏ một lần nữa lục tục trở về nhà chính, vừa rồi đã nháo như vậy, bọn họ đều không rảnh lo ăn bắp rang.
Hiện tại cuối cùng cũng an tĩnh.
Chỉ là Giang Nhạc Sam sau khi bị đuổi ra khỏi cửa vẫn chưa đi.
Trong viện không cho hắn ở đúng không? Không sao cả, hắn liền ở bên ngoài chờ.
Cái chỗ rách nát như Lộ gia này, Kinh phu nhân khẳng định không ở được lâu, lát nữa nàng ra tới, chính mình sẽ lập tức đuổi kịp.
Nhưng mà, hắn chờ tới chờ lui, chờ đến trưa đã đói bụng đến không chịu được, trong viện vẫn là không ai đi ra cả.
Ngược lại mùi đồ ăn cứ từng đợt từng đợt bay vào trong mũi hắn.
Không thể nào, Lộ gia làm gì có ai nhìn giống đầu bếp, chẳng lẽ vị thê tử đại quan kia còn muốn lưu lại ăn cơm?
Buổi trưa qua đi, lại hơn một canh giờ nữa, Giang Nhạc Sam thật sự chờ không nổi, ôm bụng xám xịt ra khỏi hẻm Lưu Phương.
Hôm nay ở Lộ gia nhục nhã, quay đầu lại hắn nhất định sẽ bù gấp bội.
Cứ chờ đó cho hắn!!
Nhưng mà sau khi hắn rời đi nửa canh giờ, đại môn Lộ gia cuối cùng cũng mở ra.
Lộ Đại Hổ tự mình tiễn các bạn học nhỏ của mình ra ngoài, một đám học trò nhỏ trên mặt đều tràn đầy hưng phấn, trong tay mỗi người đều ôm một con búp bê vải nhỏ.
Tuy nhỏ nhưng đây là Lộ gia lão thái thái đưa cho bọn họ, bọn họ cũng rất thích.
“Đại Hổ, chúng ta hôm nay thực vui vẻ, cảm ơn các ngươi đã chiêu đãi.”
Đại Hổ khó có khi lộ ra biểu tình ngượng ngùng, “Vậy lần sau lại đến chơi.”
“Được.”
Đại Hổ nhìn thấy bà tử gã sai vặt hộ tống bọn họ lại đây, liền phất phất tay, “Các ngươi trên đường chú ý an toàn, ngày mai gặp lại ở học đường.”
“Ngày mai gặp.” Mọi người bước xuống bậc thang, lại cùng đám người lão thái thái từ biệt, lúc này mới xoay người rời đi.
Chỉ là Giang Hoài Văn vẫn còn ở đây, hắn quay đầu nhìn nhìn căn phòng của Thư Dư, gãi gãi đầu, hoang mang nói, “Nương ta cùng tỷ tỷ ngươi còn chưa nói chuyện xong đâu.”
Đại Hổ lôi kéo hắn, “Không quan hệ, chúng ta ở bên trong chờ.”
Kỳ thật không chỉ có Giang Hoài Văn nghi hoặc, ngay cả Đặng thị đều nghi hoặc.
Nàng tuy rằng cũng ngồi ở chỗ này, nhưng kỳ thật phần lớn thời gian đều là Thư Dư cùng Thường thị nói chuyện.
Nàng thật là ngốc mà, còn tưởng rằng lại đây chỉ đem Giang Nhạc Sam đi là được, tùy tiện nói vài câu xã giao là kết thúc.
Ai biết ở Lộ gia ăn xong cơm trưa rồi còn không tính, biểu tỷ cùng Lộ cô nương lại ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Hơn nữa tuy là nói chuyện phiếm bình thường, nói cũng đều là một ít chuyện nhà, nhưng nàng lại cảm giác chính mình ở chỗ này không hợp lắm, thật sự quái dị mà.
Lại qua một hồi lâu, Thư Dư cùng Thường thị rốt cuộc ngừng lại.
Thường thị đứng dậy chuẩn bị cáo từ, “Hôm nay đã quấy rầy nhiều rồi, chúng ta đi về trước.”
Thư Dư đưa các nàng ra cửa, “Kinh phu nhân nếu như trong khoảng thời gian ngắn chưa có tính toán rời đi Giang Viễn huyện thì lúc nào cũng hoan nghênh phu nhân tới làm khách.”
Mấy người ra sân, xe ngựa của Thường thị đã được xa phu đánh lại đây.
Đặng thị ôm nhi tử lên xe trước, Giang Hoài Văn đợi lâu như vậy, lúc này đã có chút khốn đốn, lên xe ngựa không bao lâu liền lung lay nhắm mắt ngủ gật.