“Tam thẩm, ta cảm thấy tốt nhất là tìm cho nhà Tứ cô cái phòng ở cách nhà ngươi gần nhất ấy. Như vậy về sau ngươi cùng tam thúc đều có thể đến nhà nàng ăn cơm.”
Thư Dư mở miệng nói chuyện lạ, Lương thị nghe xong biểu tình cứng đờ.
Nàng vừa định phủ nhận, liền nghe Thư Dư tiếp tục nói, “Kỳ thật ta cảm thấy như vậy khá tốt, ngươi có thể chuyên tâm làm thú bông, không cần nghĩ mỗi ngày mua đồ ăn nấu cơm. Sau đó mỗi tháng lấy một phần tiền ra trả tiền cơm cho Tứ cô, Tứ cô cũng có thể kiếm thêm một chút, ngươi tốt ta tốt cả nhà đều tốt, ngươi nói có phải hay không?”
Lão thái thái lúc này ra tới, nghe đến đó lập tức vỗ tay, “Ta cảm thấy có thể.”
Lương thị, “……” Ta cảm thấy không thể.
Nhà bọn họ đều tham ăn, cho dù không có tiền, cũng sẽ thường thường tìm thịt, tìm đồ ăn ngon.
Nếu như ăn cùng cô em chồng, còn phải trả tiền, vậy không phải bọn họ sẽ chịu thiệt sao?
Nếu mà đưa ít tiền, cô em chồng làm đồ ăn chỉ có mấy thứ linh tinh, bọn họ sẽ không được ăn thịt. Vậy nếu đưa nhiều, bọn họ lại tự mình đau lòng, một nhà cô em chồng còn sẽ đi theo thơm lây.
Không thể không thể.
Lương thị cười gượng một tiếng, “Nghe A Dư nói kìa, ta đây tuy rằng trù nghệ chẳng ra gì, nhưng Tam Trúc nhà chúng ta chỉ thích đồ ăn ta làm. Ngươi nói nữ nhân chúng ta ấy mà, cũng không có đam mê gì, làm tốt đồ ăn nam nhân thích ăn sẽ rất thỏa mãn đúng không? Với cả cả ngày ngồi một chỗ làm thú bông cũng không được, thỉnh thoảng cũng phải hoạt động làm việc khác một chút chứ đúng không?”
Lão thái thái liếc xéo nàng một cái, “Ngươi cư nhiên còn có loại giác ngộ này? Vậy được thôi, ngươi không muốn, chúng ta cũng không miễn cưỡng. Nhưng mà trong nhà tứ muội ngươi cũng không dễ dàng, về sau nếu mà đến nhà nàng ăn cơm, nhớ rõ đem đồ ăn sang, bằng không thú bông sẽ nhường cho tứ muội ngươi làm đi.”
Lão thái thái cũng để Lộ Tứ Hạnh cùng nhau làm thú bông, chẳng qua Toàn Toàn nhà nàng còn nhỏ, cho dù làm cũng không được bao nhiêu. Nhưng mà ít thì ít chứ sao, mặc kệ nói như thế nào cũng có thể trợ cấp điểm gia dụng, sinh hoạt ở huyện thành này cái gì cũng đắt đỏ.
Lương thị không dám nói cái gì nữa, cho nên nói a, người có nhược điểm, chính là bị bóp cổ không thể tùy tâm sở dục chiếm tiện nghi.
Cũng may nàng giúp đỡ Lộ Tứ Hạnh tìm phòng ở vẫn rất tích cực.
Nàng tới thời gian không dài, nhưng mà thật đúng là rất quen thuộc tình huống bên này, không bao lâu đã liệt ra ba bốn sân tương đối thích hợp.
Cũng không cần rất lớn, dù sao tiền thuê nhà ngang ngang với bọn họ là được.
Cuối cùng ở vị trí cách nhà Lộ lão tam khoảng năm sáu căn, thuê xuống một cái tiểu viện tử.
Thủ tục thuê nhà làm rất nhanh, lão thái thái bận rộn một trận, mới hỏi đến tình hình nhập học của Đại Bảo.
Lương thị nói đến cái này liền cao hứng, “Dư tiên sinh nói, Đại Bảo nhà chúng ta là vô cùng thông minh, chính là không yên ổn, ngồi không được. Nếu mà ngồi được ý, tương lai đúng là hạt giống tốt để khảo tú tài cử nhân đó.”
Lão thái thái không tin, tâm không tĩnh được, lại thông minh thì có ích lợi gì.
Nhưng mà biết được Đại Bảo ở tư thục còn coi như nghe lời, không có vấn đề gì thì ít nhiều vẫn thấy vui mừng.
Nhưng mà ý niệm này vừa ra thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm quỷ khóc sói gào quen thuộc.
Sau đó viện môn bị người ‘ phanh ’ một tiếng đạp mở, Đại Bảo đầy mặt là nước mắt chạy vào, vọt tới trước mặt Lương thị dậm chân hô to, “Ta không muốn đọc sách, ta không đọc, tiên sinh lại đánh ta bản tử, liên tục ba ngày rồi hắn đều đánh ta bản tử. Hắn định để ta không qua được, nương xem tay của ta, đều thành giò heo, hắn muốn đánh chết ta.”
Mọi người ở đây, “……”