TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 446: Xảy Ra Chuyện Ngoài Ý Muốn

Thư Dư dừng động tác lại, ngước mắt nhìn về phía Quách tiên sinh, “Xác định chưa?”

“Đương nhiên, chúng ta sẽ không lừa gạt khách nhân.” Quách tiên sinh khẳng định nói, tầm mắt gắt gao dừng ở trên tay nải trong tay nàng.

Thư Dư nhấp nhấp môi, lại lần nữa ngồi xuống, “Được, một tay giao tiền, một tay giao hàng.”

Quách tiên sinh thiếu chút nữa bị câu nói này của nàng làm cho cười ra tiếng, sao mà làm như là cái giao dịch không chính đáng gì vậy?

Nhưng mà ngẫm lại nơi này của mình là chợ đen, hình như xác thật không phải cái chỗ nào chính đáng.

Hắn đối với Thư Dư gật đầu, đứng dậy nói, “Chờ một chút.”

Thư Dư nhìn hắn đi ra ngoài, lại đợi một lát, Quách tiên sinh một lần nữa đã trở lại, trong tay cũng cầm một cái hộp.

Hộp vừa mở ra, bên trong đặt tề tề chỉnh chỉnh mấy chục tấm ngân phiếu.

Quách tiên sinh cũng cẩn thận, giá trị ngân phiếu có đủ loại lớn bé, toàn bộ đặt ở trong hộp, đẩy đẩy về trước mặt Thư Dư, “Khách nhân kiểm kê đi, sau khi rời khỏi chợ đen, nếu mà ngân phiếu có sai lầm gì thì chợ đen cũng sẽ không thừa nhận đâu.”

Thư Dư gật đầu, mở hộp ra, lấy hết một xấp ngân phiếu ra.

Nàng đếm tốc độ rất nhanh, không đợi vị Quách tiên sinh kia uống được hai ngụm trà đã đếm xong rồi.

Quách tiên sinh có chút kinh ngạc, “Khách nhân xác định rồi sao?”

“Xác thật là hai vạn 8000 lượng, một văn không thừa cũng không thiếu.” Thư Dư đem cái hộp của mình cũng đẩy qua đi, “Vậy cái gương này liền thuộc về các ngươi.”

Quách tiên sinh nở nụ cười, “Hợp tác vui vẻ, hy vọng khách nhân lần tới có thứ tốt có thể ưu tiên suy xét chợ đen chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Được nha, lần sau, còn tới tìm ngươi, hy vọng quyền hạn của Quách tiên sinh có thể lại lớn thêm một chút.”

Quách tiên sinh cười ha ha, tâm tình sung sướng đem gương nhận lấy.

Thư Dư cũng bỏ hộp ngân phiếu vào tay nải, đứng dậy đi ra khỏi phòng, “Ta đây liền đi trước, sau này còn gặp lại.”

Quách tiên sinh gọi hạ nhân tới, bảo hắn đưa Thư Dư đi ra ngoài.

Một lần nữa trở lại rừng trúc, Thư Dư dắt ngựa xe ra rời đi luôn.

Nàng vẫn cẩn thận như cũ, trước tiên đi trả xe ngựa thuê, ngay sau đó thay đổi trang phục, lúc này mới trở lại hẻm Lưu Phương.

Lúc đi ngang qua cửa Mạnh gia thì Triệu Tích cũng vừa lúc mở cửa.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Thư Dư đối với hắn vẫy vẫy tay, “Ra cửa à.”

Triệu Tích ngây ngô cười, sau đó nhìn trái nhìn phải, thấy ngõ nhỏ không có ai, liền dứt khoát để nàng vào cửa.

Thư Dư lòng mang mấy vạn lượng bạc, nói thực ra là vẫn hơi muốn trở về trước.

Nhưng nhìn bộ dáng của Triệu Tích, hẳn là có chuyện rất trọng yếu tìm nàng.

Quả nhiên, nàng vừa vào cửa, Triệu Tích lập tức thu lại bộ dáng ngu dại, nói, “Ta vừa mới định đi nhà cô tìm cô đấy.”

Hắn ở trong mắt người ngoài là một kẻ ngốc, lão thái thái thường thường chiếu cố hắn, cho nên hắn đi Lộ gia thì trong mắt người ngoài cũng vô cùng bình thường.

Thư Dư kỳ quái, ngẩng đầu nhìn thấy Mạnh Duẫn Tranh đã đi tới.

Nhưng biểu tình của hắn hơi nghiêm túc, sau khi lại đây câu nói đầu tiên là, “Sự tình xảy ra chút ngoài ý muốn, nửa tháng sau, Thư gia sẽ bị lưu đày, có khả năng nàng phải về Đông An phủ trước một hai ngày.”

Thư Dư nhíu mày, nửa tháng?

Khoảng cách lần trước bọn họ trao đổi mới được năm sáu ngày, bây giờ chỉ còn nửa tháng, vậy không phải khoảng cách một tháng còn ngắn lại mười ngày rồi sao?

Vốn dĩ thời gian đã ngắn, hiện tại lại càng ngắn hơn.

Thư Dư hồi tưởng kết cục trong sách, đột nhiên nghĩ tới, thời gian Thư gia lưu đày là vào những tuần cuối tháng tám.

Chính là từ ngày 21 đến cuối tháng.

Trong lòng Thư Dư theo bản năng coi như cuối tháng, cho nên khả năng vào ngày 21 đã bị lưu đày? Nói như vậy, thời gian thật ra vừa khớp với thực tế.