Đồ của Thư Dư không nhiều lắm, chỉ có một cái tay nải nhỏ, đeo ở trên lưng là có thể đi rồi.
Ngày hôm sau, người Lộ gia toàn bộ động tác nhất trí đứng ở cửa phòng nàng, hốc mắt ửng đỏ.
Không chỉ có như thế, đáy mắt còn có màu xanh ám ảnh, nhìn hẳn là một đêm không ngủ. Đã nhiều ngày, trạng
Thư Dư cười nói, “Không phải đã nói rồi sao? Nhiều nhất nửa năm, con nhất định sẽ trở về, không cần lo lắng. Hơn nữa bên người con còn có người bảo hộ, con lại hóa nam trang, đi ra ngoài rất thuận tiện.”
Nàng chỉ chỉ quần áo cùng kiểu tóc trên người mình, vẻ mặt bình tĩnh an ủi bọn họ.
Tuy nói như thế, nhưng nghĩ đến phải chia cách nửa năm, bọn họ tỏ vẻ một chút cũng không được an ủi.
Lão thái thái đem một cái túi tiền đưa tới trong tay nàng, “Cái này cháu cầm đi.”
“Bà nội?”
“Cầm!!” Lão thái thái kiên trì, “Người ta vẫn nói nghèo gia phú lộ, ra cửa chỗ phải dùng đến tiền rất nhiều. Gặp được phiền toái, có thể sử dụng tiền giải quyết thì dùng tiền giải quyết, đừng cứng đối cứng, làm chính mình bị thương. Tiền này là tiền thu vào của cửa hàng hơn hai tháng qua, tiền công tháng trước phân đến trong tay chúng ta, chúng ta cũng đều đặt ở bên trong. Dù sao chúng ta mọi người đều ở trong nhà, cửa hàng mỗi ngày đều có sinh ý, không dùng đến bao nhiêu, tất cả đều đưa cháu mang theo.”
Thư Dư cảm giác túi tiền trong tay nặng trĩu, nàng hít sâu một hơi, “Bà nội, cháu có tiền, bà đừng quên một ngàn lượng kia……”
“Đã bảo cháu đừng có nhắc mãi một ngàn lượng, một ngàn lượng làm sao vậy? Một ngàn lượng đủ làm gì? Vạn nhất không đủ thì sao, mau cầm, bằng không chúng ta không yên tâm cháu đi ra ngoài.”
Ai da, khẩu khí của lão thái thái hiện tại trở nên lớn như vậy sao? Một ngàn lượng đều không tính là gì?
Thư Dư cúi đầu nhìn túi tiền, cười cười, “Được, vậy cháu nhận lấy, mọi người cũng có thể yên tâm chút.”
Lão thái thái thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại không tha xoa xoa đầu nàng, thanh âm dần dần trở nên nghẹn ngào, “Cháu ra ngoài phải chú ý an toàn, nhớ rõ bình bình an an trở về, biết không?”
Thư Dư duỗi tay ôm bà, “Bà nội, trong nhà liền giao cho bà.”
Nàng ngẩng đầu, lại nhìn từng người một, Tam Nha cùng Đại Hổ đều chạy tới ôm lấy nàng.
Thư Dư sờ sờ đầu bọn họ, “Được rồi, ta phải đi.”
Ngoài cửa lúc này cũng truyền đến tiếng đập cửa, Lộ Nhị Bách quay đầu đi che giấu đôi mắt đỏ rực, thuận thế đi mở viện môn.
Tới chính là hai vị ‘ nữ tiêu sư ’.
Hai người này chính là Hướng Vệ Nam tìm tới, nói là nữ tiêu sư, nhưng kỳ thật hai người cũng không có công phu, chỉ là lại đây lộ cái mặt trước mặt người Lộ gia, làm cho bọn họ yên tâm mà thôi.
Hai người đối với Thư Dư gật đầu, “Lộ cô nương, thời điểm không còn sớm, xuất phát đi.”
Thư Dư nắm thật chặt tay nải trên vai, đi theo hai người ra cửa.
Người Lộ gia không yên tâm, cũng theo ở phía sau, vẫn luôn đưa nàng đến bên ngoài cửa thành mới ngừng lại.
Hai bên lại là một hồi từ biệt, Thư Dư lúc này mới xoay người, trực tiếp leo lên ngựa.
Nàng lôi kéo dây cương, quay đầu đối với bọn họ phất phất tay, “Trở về đi, mọi người bảo trọng chính mình.”
“Thuận buồm xuôi gió a.”
Người Lộ gia đuổi theo vài bước, mắt thấy bóng người ngựa cách bọn họ càng ngày càng xa, bọn họ còn không tha quơ tay.
Cho đến khi thân ảnh ba người hoàn toàn nhìn không thấy nữa, bọn họ vẫn đứng lăng ở tại chỗ.
Nguyễn thị rốt cuộc khắc chế không được, nhào vào trong lòng ngực Lộ Nhị Bách đau đớn khóc thành tiếng, “Rõ ràng mới đoàn tụ mấy tháng, nàng đột nhiên lại phải đi, còn vừa đi chính là nửa năm.”
Nàng không chịu nổi.
Lão thái thái cố nén lệ, giận trừng mắt nhìn nàng một cái, “Được rồi, khóc cái gì mà khóc, A Dư cũng không phải không trở lại, đừng thêm đen đủi.”