Bóng đêm buông xuống, trong nhà tù một lần nữa an tĩnh lại.
người Thư gia dựa vào gần nhau, chậm rãi đều đã ngủ.
Thư Dư lúc này mới một lần nữa ngẩng đầu, xuyên thấu qua cánh tay nhìn lại người Thư gia, sau đó phát hiện gian nhà tù này tiểu thư Thư gia đã phân thành hai phái, nhìn ranh giới rõ ràng.
Đích nữ Thư gia từ trước đến nay khinh thường thứ nữ, đại phòng đại cô nương là đích nữ, nhị phòng Tứ cô nương, thất cô nương là đích nữ.
Mấy người này đều đi theo đại cô nương chen chúc ở bên nhau.
Còn về thứ nữ sao……
Thư Dư nhìn về phía Nhị cô nương cầm đầu, vốn dĩ Nhị cô nương này luôn thật cẩn thận đi theo phía sau đại cô nương, có lẽ là lần này Thư gia gặp nạn, tất cả mọi người Thư gia đã biết nữ nhi mà Thư đại lão gia thương yêu nhất chính là nàng thứ nữ này.
Nhị cô nương cũng không hề giống như trước ẩn giấu, rất nhanh thể hiện tâm cơ của mình. Nàng ta không muốn ở trên đường lưu đày còn phải bị đại cô nương bọn họ nhằm vào, hiện giờ đích nữ Thư gia cũng tốt, Thư phu nhân cũng thế, đều đối với nàng phẫn hận đến cực điểm.
Cho nên Nhị cô nương nhanh chóng kéo bè, đem thứ nữ Thư gia ngũ cô nương, lục cô nương mượn sức về phía mình.
Hiện giờ hai bên đều kề tại cùng nhau, hai bên đều không phản ứng đối phương.
Nhưng mà xem ra, hiện giờ người mà các nàng đều muốn nhằm vào, biến thành chính mình.
Thư Dư nhấp nhấp môi, nhắm mắt lại ngủ.
Nàng luôn luôn cảnh giác, ngày hôm sau lúc sắp hừng đông, bên tai đột nhiên vừa động, nghe được tiếng bước chân.
Ngẩng đầu liền nhìn thấy Thất cô nương mười một tuổi đang tới gần mình.
Thấy nàng tỉnh lại, thất cô nương bị dọa, hung tợn trừng mắt nhìn nàng một cái, sau đó rời khỏi.
Thư Dư tinh mắt nhìn thấy trước khi nàng ta đi, đem một con gián ném ở bên chân mình.
Thư Dư yên lặng đem chân dịch qua, dẫm lên, bất động.
Thất cô nương mở to hai mắt nhìn, hừ lạnh một tiếng, trở lại bên người tỷ tỷ nhà mình.
Thư Dư thấp giọng nói, “Kỳ thật, trước kia lúc ta ở Thư gia, thường xuyên bị Tiết di nương nhốt ở trong phòng tối, đừng nói con gián, chuột và rắn ta đều bắt qua rồi, ta không sợ đâu.”
Nhưng thật ra vị thất cô nương này trước kia ở trong nhà thập phần nũng nịu làm nàng lau mắt mà nhìn, cũng dám tay không bắt gián.
Xem ra ở trong nhà giam một tháng, cũng không phải ở không.
Nghe nàng nói như vậy, thất cô nương càng tức giận.
Nhưng nàng ta lại không dám thật sự ở chỗ này gây lên xung đột, chỉ có thể hung tợn lại trừng mắt nhìn Thư Dư một cái, xoay người trở lại bên người tỷ tỷ.
Thư Dư khép lại mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng bước chân, nàng mới quay đầu nhìn lại.
Đây là người đưa cơm lại đây, rất xa đã nghe được một cỗ hương vị, nhưng mà không phải mùi thơm, thật ra cũng không phải vị hôi, mà là một loại hương vị phi thường phức tạp.
Ngục tốt Đưa cơm xách theo một cái thùng, bên trong để nước canh như lẩu thập cẩm đồ ăn thừa, nước canh đặc biệt nhiều.
Ngục tốt kia đặt ở trên mặt đất, ‘ phanh ’ một tiếng, liền có một bộ phận nước canh bắn ra ngoài.
“Ăn cơm ăn cơm, đừng cọ tới cọ lui.”
Phát cơm là từ nhà tù bên ngoài bắt đầu, hạ nhân Thư gia lục tục đứng lên, tiến đến cửa nhà lao.
Ngục tốt cho các nàng mỗi người một cái chén, sau đó cầm cái muôi lớn trộn đều hai cái, múc vào trong chén cho các nàng.
Một muôi chính là một chén, vừa vặn.
Sau đó là đến gian nhà tù thứ hai, cũng là mỗi người một chén.
So sánh với gian nhà tù toàn hạ nhân thứ nhất kia, chủ tử Thư gia rõ ràng ghét bỏ hơn, ăn cơm cũng hoàn toàn không tích cực.
Nhưng mà có ghét bỏ bao nhiêu cũng không có biện pháp, không thể không ăn. Các nàng sắp bị lưu đày, vẫn là yêu cầu thể lực.
Phát xong cơm cho hai gian nhà tù thì một thùng kia đã thấy đáy.