“Người kia, có phải hay không, có phải Lộ gia Nhị Nha đầu hay không?” Đường mẫu khiếp sợ kéo lấy ống tay áo Đường Văn Khiên bên người, hung hăng xoa xoa hai mắt của mình, thấp giọng lẩm bẩm hỏi.
Canh giờ này, người ngoài thành cũng không phải rất nhiều.
Nhưng đội ngũ Thư gia bị lưu đày bắt mắt như vậy, vẫn sẽ làm bá tánh lui tới dừng lại nghỉ chân. Bao gồm Đường Văn Khiên cùng Đường mẫu đang ở ngoài thành.
Mà Thư Dư, liền giống như vị quan viên vóc dáng thấp suy đoán vậy, cho dù đứng ở sau cùng, cho dù gục đầu tóc tai tán loạn, lại cũng là người bắt mắt nhất giữa đám Thư gia.
Cho nên hai người vốn dĩ đã đem lực chú ý đặt ở trên người nàng, vào lúc nàng ngẩng đầu trong nháy mắt kia, lập tức đã thấy rõ bộ dáng nàng.
Không dám tin tưởng không chỉ có Đường mẫu, Đường Văn Khiên cũng thiếu chút nữa khắc chế không được tiến lên đi.
Hiện giờ đúng là thời điểm kỳ thi mùa thu tháng tám, Đường Văn Khiên là tới tham gia thi hương, một tháng trước hắn cũng đã tới phủ thành.
Chỉ là Đường gia gia cảnh bần hàn, dù là Đường Văn Khiên cũng tự mình chép sách viết chữ trợ cấp gia dụng, nhưng cùng một ít gia đình giàu có vẫn là không thể so, cho nên bên người hắn đến nay không có thư đồng hay gã sai vặt.
Lần này vào thành đi thi, hắn vốn cũng định đi một mình. Nhưng Đường gia phụ mẫu không yên tâm, đi chuyến này cũng phải một tháng rưỡi, hắn lại phải tiến hành ôn tập cuối cùng, lại muốn chuẩn bị công việc khoa khảo, còn phải chiếu cố chính mình.
Việc vặt quấn thân, nơi nào còn có công phu đọc sách?
Nhưng mà thời gian đó Đường phụ bận tiếp nhận một phần công việc, tiền công phong phú, hắn nhất thời không bỏ được.
Đường mẫu lúc này mới xung phong nhận việc, đi theo Đường Văn Khiên tới phủ thành.
Đường Văn Khiên cũng là lần đầu tiên tới tham gia thi hương, tuy nói cũng từng hỏi thăm qua tiên sinh tình huống, nhưng vẫn là có điều sơ sẩy. Tỷ như…… Khách điếm không có phòng.
Nhưng bọn họ phải ở phủ thành ít nhất một tháng rưỡi, kỳ thật vẫn nên đi thuê cái tiểu viện tử càng thêm có lợi.
Chỉ là Đường Văn Khiên mang theo Đường mẫu, khẳng định cần có hai gian phòng. Những học sinh khác nếu như mang theo thư đồng gã sai vặt thì chỉ cần thuê một phòng cũng có thể.
Lúc trước bọn họ đã đến muộn, hơn nữa còn có điều kiện cứng nhắc, tìm tới tìm lui, cũng không tìm được chỗ ở thích hợp.
Sau lại Đường mẫu nghe người ta nói, một ít thôn ở ngoài thành khoảng cách gần, cũng sẽ cho thuê, hơn nữa tiền thuê rẻ hơn.
Nhưng Đường mẫu có chút băn khoăn, ngoài thành tóm lại rất nhiều bất tiện. Hơn nữa trong thôn cãi cọ ầm ĩ, sẽ ảnh hưởng đến nhi tử nhà mình.
Nhưng thật ra Đường Văn Khiên không sao cả, nhà hắn ở Thượng Thạch thôn, hoàn cảnh như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng đến hắn. Hơn nữa đối phương nếu cho thuê, khẳng định có kinh nghiệm, học sinh thuê trong thôn cũng sẽ không chỉ có mình hắn, nói không chừng gặp gỡ, còn có thể giao lưu học vấn lẫn nhau.
Đường mẫu bị hắn thuyết phục, đáp ứng xuống, liền đi một hộ nhà ở thôn trang ngoài thành gần nhất thuê hai gian phòng.
Hai người ở lại ngoài thành, kỳ thật cũng coi như thanh tịnh, thậm chí còn có thể yên bình hơn, sẽ không bị không khí trong thành làm cho tâm tình nóng nảy.
Vừa ở chính là một tháng, thi hương cũng đúng hạn bắt đầu.
Ngày hôm trước, là Đường Văn Khiên khảo xong một hồi cuối cùng ra tới, hôm qua hắn ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày, hôm nay là tính toán vào thành nhìn xem tình huống.
Thi hương bảng phải đợi đến đầu tháng chín mới có thể dán ra, bọn họ còn ở lại bên này dừng lại thêm mười ngày chờ tin tức.
Đường mẫu từ khi tới phủ thành, còn chưa từng đi dạo qua. Hiện giờ nhi tử thi xong, bà cũng muốn vào thành đi dạo, nhìn xem có thứ gì cần mua về không, rốt cuộc khó có khi tới được một chuyến, cũng không thể về tay không.
Ai biết đi đến cửa thành, liền gặp được đội ngũ lưu đày.
Bọn họ tự nhiên là đứng ở một bên nhường người ta đi trước, thuận tiện đánh giá những người này.