Lão thái thái đến bây giờ còn chưa tin A Dư sẽ bị lưu đày, rõ ràng, đã nói là đi Tây Nam tìm kiếm sư phụ nàng, đã nói nhiều nhất nửa năm sẽ trở về.
Lương thị không nghĩ tới bà còn muốn nghe, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, “Nương.”
“Mau nói.” Lão thái thái gắt gao nhéo nắm tay, trừng mắt xem nàng.
Lương thị không dám trì hoãn, thật cẩn thận đem chuyện chính mình đi Đường gia, cố ý chọc giận Đường mẫu, chọc đến bà ta dưới tình thế cấp bách nói ra những gì, đều một năm một mười nói rõ ràng.
Sự tình quan trọng, nàng lúc này là thật sự một chút giấu giếm cũng không dám có.
Đại Ngưu ở một bên nghe được sắc mặt đại biến, không dám tin tưởng nhìn tam thẩm còn đang thuật lại.
Như thế nào, tại sao lại như vậy?
Hắn biết trong nhà khả năng đã xảy ra chuyện, lại không biết thế nhưng ra chuyện lớn như vậy.
Đừng nói lão thái thái, ngay cả Đại Ngưu cũng không dám tin.
Lão thái thái thân mình lại lần nữa lảo đảo, Lương thị chạy nhanh đỡ lấy bà, “Nương, ta biết cái gì đều nói. Nhưng mà ta cảm thấy Đường tú tài bọn họ cũng có khả năng nhìn lầm rồi, nương nghĩ đi, bọn họ cũng mới thấy qua A Dư vài lần, nhận sai là bình thường. Bọn họ chính mình cũng không dám khẳng định, ta cảm thấy A Dư khẳng định là đi tìm sư phụ nàng, nhất định không có việc gì.”
Lời này cũng chỉ để an ủi lẫn nhau, nếu thật sự không có việc gì, vậy cũng quá mức trùng hợp.
A Dư nói nàng muốn đi Tây Nam, địa phương lưu đày chính là Tây Nam.
A Dư mấy ngày hôm trước mới rời đi, Thư gia hai ngày trước đã bị lưu đày.
A Dư nói trong khoảng thời gian ngắn cũng không về được, người đi lưu đày, ai trong khoảng thời gian ngắn có thể trở về?
Lão thái thái khắc chế không được, hốc mắt phiếm hồng, nước mắt không hề có dấu hiệu gì đã cứ thế rơi xuống.
Lương thị kinh hồn táng đảm, “Nương, chúng ta hiện tại, nên làm cái gì bây giờ?”
Bọn họ chính là tiểu dân chúng bình thường, cho dù biết A Dư bị lưu đày, lại có thể làm cái gì đây?
Đúng vậy, có thể làm cái gì?
Lão thái thái nhất thời cũng không có chủ ý, bà ngẩng đầu nhìn về phía Đại Ngưu.
Đại Ngưu chậm rãi tiêu hóa tin tức khiếp sợ này, hít sâu một hơi, thần sắc ngưng trọng nói, “Bà nội, chuyện này, ít nhất phải nói cho nhị thúc nhị thẩm trước đó, sau đó cả nhà chúng ta cùng nhau thương lượng một chút, nhìn xem chúng ta có thể làm cái gì. Chúng ta tóm lại không thể mặc kệ A Dư, có phải hay không?”
“Đương nhiên không thể mặc kệ A Dư.” Lão thái thái liên tục gật đầu, sau đó kêu Lương thị, “Ngươi mau đi phố Ninh Thủy, kêu lão Nhị cùng lão Nhị tức phụ trở về.”
Lương thị vào lúc mấu chốt này một chút cũng không dám lười biếng, sốt ruột hoảng hốt đứng lên liền đi ra cửa.
Trong viện ba cái hài tử hai mặt nhìn nhau, bọn họ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng biết trong nhà xảy ra chuyện lớn.
Lão thái thái lại nghỉ ngơi một lát, Lộ Nhị Bách và Nguyễn thị cùng với Đại Nha đều đã trở lại.
Lương thị chưa nói cụ thể tình huống, cho nên ba người đều không hiểu ra sao.
Vào cửa, Lộ Nhị Bách thấy sắc mặt lão thái thái không thích hợp, vội vàng tiến lên hỏi, “Nương, nương làm sao vậy, có phải sinh bệnh hay không?”
Lão thái thái lắc đầu, nhìn thấy nhi tử trở về, vốn dĩ đã bình tĩnh trở lại cảm xúc lại lần nữa cuồn cuộn, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, “Lão Nhị, lão Nhị à……” Mệnh của chúng ta sao lại khổ như vậy.
Mấy người Lộ Nhị Bách đều kinh ngạc, lão thái thái luôn luôn mạnh mẽ, gần như không bao giờ khóc, lúc này thế nhưng khóc đến mất khống chế như vậy.
“Nương, phát sinh chuyện gì, người đừng nóng vội, chậm rãi nói a, chúng ta đều ở đây.”
Lão thái thái nói không ra lời, bà quay đầu đi, để Đại Ngưu tới nói.
Đại Ngưu có chút khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là thong thả lại rõ ràng công đạo sự tình một lần.
Thanh âm của hắn vừa dứt, toàn bộ nhà chính lâm vào yên tĩnh chết chóc.