Rõ ràng cũng không phải hành vi có bao nhiêu ưu nhã đoan trang, nhưng ở trong mắt Mạnh Duẫn Tranh, lại làm người ta cảm thấy rất ngon miệng.
Hắn đã ăn rồi, nhưng mỗi lần mang đồ ăn tới cho Thư Dư, xem nàng ăn hắn đều có loại cảm giác đói bụng, lúc về khó tránh khỏi cũng ăn thêm một bữa khuya.
Lúc này mới mấy ngày mà thôi, hắn cũng cảm giác mình hình như, đã thêm cả cân thịt.
Xem ra, ngày khác hắn phải hoãn bữa chiều lại thôi, như vậy ít nhất không cần ăn bốn bữa.
Thư Dư còn không biết chính mình có tiềm lực kích thích ăn uống, nàng thấy Mạnh Duẫn Tranh không nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, do dự hỏi, “Thức ăn chay…… Không dễ kiếm sao?”
Mạnh Duẫn Tranh lắc đầu, “Đương nhiên không phải. Là ta sơ sẩy, chỉ nghĩ ban ngày nàng ăn không tốt, buổi tối muốn nhiều dầu mỡ chút. Như vậy đi, nàng muốn ăn cái gì, buổi tối ngày hôm trước nói cho ta, tối hôm sau ta sẽ mang lại đây cho nàng.”
Thư Dư xua xua tay, “Không cần không cần, đây vốn dĩ đã ở trên đường, làm đồ ăn cũng không dễ dàng, sao còn có thể gọi món ăn chứ, cứ làm cái nào tiện là được.”
Mạnh Duẫn Tranh nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.
Thư Dư lại cúi đầu gặm tương giò, sau khi gặm xong, nhanh chóng lấy nước súc miệng, lại lau khô tay và miệng, phẩy phẩy quạt gió.
Ngay sau đó cùng Mạnh Duẫn Tranh cáo biệt, một lần nữa về phòng của chính mình, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, so với những người khác, Thư Dư tinh thần phấn chấn hơn nhiều.
Đội ngũ lưu đày rời khỏi trạm dịch, ai cũng không biết, vào lúc ban đêm, một người ra roi thúc ngựa đến nơi này, tiến vào trạm dịch, liền hỏi thăm đội ngũ lưu đày Thư gia.
Nghe nói bọn họ đã rời đi vào sáng sớm hôm nay, người nọ ngầm bực bội thở dài một hơi, đè đè phong thư đặt ở ngực.
Người này là người Hướng Vệ Nam phái tới để truyền tin cho Thư Dư, Thư Dư bọn họ đều là đi bộ, người này cưỡi ngựa, cứ việc đã chậm vài ngày mới xuất phát, cũng đã đuổi kịp rất nhanh.
Nhìn dáng vẻ, ngày mai hẳn là là có thể đưa đến, muộn nhất không quá ngày kia, dù sao hắn tóm lại là người đến trước so với người Lộ gia.
Lộ cô nương nhìn tin, cũng vừa lúc có thể chuẩn bị tâm lý.
Người nọ ăn cơm, nghỉ ngơi một đêm.
Nhưng mà, ai cũng không biết ngày kia và thứ ngoài ý muốn cái nào sẽ tới trước.
Người nọ ngày hôm sau lên đường, sắc trời âm u tối sầm, từng hạt mưa to bùm bùm đánh vào trên mặt đất.
Chút mưa này không tính là cái gì, hắn mặc vào áo tơi liền dắt ngựa ra trạm dịch.
Chỉ là không nghĩ tới, bên ngoài vừa vặn có một chiếc xe ngựa vội vã tiến vào tránh mưa, tốc độ vội vàng, thế nhưng thẳng tắp xông tới chỗ hắn.
Xe ngựa thật ra không đụng vào hắn, nhưng ngựa bên người hắn bị kinh hách, nâng lên chân đạp hắn một phát.
Người nọ ngã trên mặt đất vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, bị chủ nhân xe ngựa cùng người trạm dịch nâng đi vào, sau đó liền hôn mê hai ngày.
Chờ đến khi hắn lần nữa muốn đuổi theo đội ngũ lưu đày cũng đã là chuyện của ba bốn ngày sau.
So với hắn, người Lộ gia ngược lại thuận lợi hơn nhiều.
Trước khi Lộ Nhị Bách xuất phát lại mua thêm một chiếc xe la.
Bọn họ bốn người lớn còn có thêm cả hai tiểu hài tử, nếu như nhẹ xe đóng gói đơn giản lại chậm rãi đi, vậy một chiếc xe la khẳng định là đủ rồi.
Nhưng hiện tại trên người bọn họ mang theo không ít hành lý, còn có chi phí đi đường ăn mặc cùng với đồ đạc chuẩn bị cho Thư Dư nữa.
Một chiếc xe la căn bản là không đủ, vì thế khẽ cắn môi, lại mua một chiếc.
Hai chiếc xe la, nhưng người biết đánh xe chỉ có một mình Lộ Nhị Bách, chân hắn lại vẫn có tật.
Cũng may đồng hành cùng bọn họ còn có ba vị tiêu sư hai nam một nữ.