Lộ Nhị Bách nghe xong cười nói, “A Dư biết chúng ta sẽ đến, Hướng đại nhân trước khi chúng ta tới, cũng đã phái người đưa tin cho A Dư, người nọ đi trước chúng ta, A Dư hẳn là đã nhận được tin.”
Mạnh Duẫn Tranh nhíu mày, “Trước tiên truyền tin?”
Người Lộ gia gật gật đầu.
Nhưng mà Mạnh Duẫn Tranh lại nói, “Vậy có khả năng người truyền tin ở trên đường xảy ra cái gì ngoài ý muốn rồi, nếu không, tin hẳn là sẽ được đưa đến tay ta trước. Hơn nữa ta tối hôm qua mới thấy qua Lộ cô nương, nàng cũng không có nhắc tới chuyện này với ta, có lẽ là chưa nhận được.”
Người Lộ gia vừa nghe, tức khắc có chút thất vọng.
Mạnh Duẫn Tranh, “Như vậy đi, buổi tối ta lại sẽ cùng Lộ cô nương gặp mặt dò hỏi tình huống của nàng, đến lúc đó ta lại an bài các ngươi gặp nhau, cũng có thể tránh cho người khác hoài nghi.”
Người Lộ gia vội không ngừng đồng ý, “Vậy cũng tốt.” Tuy rằng phải chờ tới buổi tối, nhưng nói vậy, vẫn là có cơ hội cùng A Dư trò chuyện một phen, cũng có thể đem một ít đồ vật bọn họ chuẩn bị giao cho nàng.
Chỉ là Mạnh Duẫn Tranh lại quét qua người Lộ gia một cái, tầm mắt cuối cùng định ở trên người Lộ Nhị Bách, “Ta chỉ có thể mang một người đi gặp nàng, người nhiều, sẽ dẫn tới sự chú ý.”
Người Lộ gia hai mặt nhìn nhau, cuối cùng lão thái thái hít sâu một hơi, “Vậy để lão Nhị đi.”
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, “Được, vậy chúng ta trước lên xe, chậm rãi đi theo phía sau đội ngũ lưu đày đi.”
“Đúng đúng đúng.” người Lộ gia lập tức chờ không kịp, sôi nổi trở lại trên xe, dường như sợ cùng Thư Dư lại kéo dài ra khoảng cách vậy.
Lộ Nhị Bách do dự một lát, lại muốn lên xe ngựa của Mạnh Duẫn Tranh, “Mạnh công tử, ngươi có thể cùng ta nói tình hình mấy ngày nay của A Dư được không?”
“Lộ thúc mời.”
Lộ gia những người khác cũng muốn nghe, chỉ là rốt cuộc không tiện.
Ba chiếc xe lại nhanh chóng một lần nữa khởi hành, Mạnh Duẫn Tranh tuy đã nói cho bọn họ đừng cùng Thư Dư đụng mặt, nhưng vẫn là làm xe nhanh hơn tốc độ, ở phía sau rất xa nhìn liếc mắt qua đội ngũ lưu đày.
Cho dù thấy không rõ lắm Thư Dư là người nào, cho dù không biết nàng hiện tại rốt cuộc như thế nào, nhưng người Lộ gia tưởng tượng đến cùng nàng khoảng cách gần như vậy, liền an tâm không ít.
Nhưng thật ra Thư Dư, cũng không biết như thế nào, cứ cảm giác quái quái, phảng phất như phía sau có người đang nhìn chằm chằm mình vậy.
Nhưng mà chờ nàng quay đầu lại nhìn thì cái gì cũng không có.
Chỉ là cũng may loại cảm giác này cũng không dài, nàng còn tưởng chính mình có ảo giác.
Lúc ăn cơm trưa, Thư Dư còn không yên tâm nhìn về phía sau hai lần, xác định cái cảm giác bị người nhìn chằm chằm đã biến mất, lúc này mới quay đầu.
Ai biết mới vừa tính toán ăn cơm nắm thì lại thấy một thân ảnh làm nàng ngoài ý muốn dò lại đây.
“Vũ Nhi, hai mẹ con chúng ta tâm sự một chút đi.”
Thư Dư nheo lại đôi mắt nhìn về phía Tiết di nương trước mặt, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Hai mẹ con? Ai cùng nàng ta là hai mẹ con?
Thư Dư biết, nàng lần trước lấy ra mười lượng bạc hơn nữa còn được quan sai hứa hẹn về sau, thái độ người Thư gia đều đã xảy ra biến hóa vi diệu.
Nàng cũng suy đoán hai ngày này khẳng định sẽ có người tìm tới chính mình.
Nhưng nàng là thật sự không nghĩ tới, người thứ nhất tìm tới, cư nhiên sẽ là Tiết di nương cùng nàng hẳn là phải ở thế đối lập nhất.
Thư Dư đối với cái ‘ bọn buôn người ’ đem tiểu Thư Dư mua đi, nhưng lại trước nay không hề đối xử tử tế, từ đáy lòng chán ghét căm hận.
Trên đường lưu đày nàng đều chưa kịp làm cái gì, người này lại tự mình chen lên đây.
Một khi đã như vậy, vậy không nên trách nàng không khách khí.
Nhưng những người khác không cho nàng cơ hội này, quan sai dẫn đầu cho rằng Tiết di nương là đi tìm Thư Dư phiền toái, lập tức đứng lên, lạnh lùng nói, “Làm gì? Về vị trí của ngươi đi.”